Chap 37
Kế hoạch theo đuổi VyVy của Tùng đã bắt đầu được triển khai. Nói thì dễ làm thì khó. Ai mà biết được Vy, người con gái thích Tùng suốt hơn hai năm, vậy mà chỉ có mấy tháng thôi đã nói là ko thích anh nữa. Lại còn trước mặt anh tay trong tay, cười nói vui vẻ với cái tên Tú kia. Thì một phần lỗi cũng là do mình nhưng mà Tùng vẫn hận nghiến răng nghiến lợi khi mà thấy một màn như vậy. Đây có lẽ là lần cua gái tệ nhất của Tùng.
Vy ko những ko đếm xỉa đến hành động quyết chí theo đuổi mình lại của Tùng mà còn trưng ra nguyên cái biểu cảm lạnh như băng, khiến cho anh rất khổ sở. Tú nghe chuyện Tùng muốn theo đuổi Vy lại còn tuyên bố chính thức cạnh tranh công bằng với mình, phẫn nộ đến đen cả mặt. Tên Tùng đáng chết này! Nhất định việc này tôi sẽ ko dễ dàng cho cậu toại nguyện.
_Vy, đây là món em thích, anh còn đặc biệt dậy sớm làm cho em! -Tùng đặt trước Vy một hộp mỳ ý
Vy cũng đã quen với việc này. Ko biết Tùng bị cái gì nhập mà sau khi đi học trở lại liền công khai tuyên bố theo đuổi mình. Giật mình hơn nữa là Tùng còn rất ân cần với mình. Chẳng hạn như nấu những món ăn ko rõ hình dạng mang đến ình ăn hay là sẽ tranh thủ những thời gian rảnh chạy đến tìm mình. Điều này làm phiền Vy muốn chết. Rõ ràng là chia tay rồi nha, còn chính thức là bị đá hai lần. Mà Tùng còn là người nói mình nên chấp nhận Tú, bây giờ lại chạy lại theo đuổi mình, vậy Tú vứt ở đâu? Khẽ lấy tay xoa xoa thái dương, Vy chậm rãi mở miệng nói:
_Anh Tùng à....anh bị làm sao vậy? Ko giống với anh trước đây, anh rốt cuộc muốn như thế nào?
_Anh......chuyện trước đây ko nhận ra em, tùy tiện đẩy em cho Tú là anh ko đúng nhưng mà anh lại nhận ra anh rất khó chịu khi thấy em cười nói với Tú. Anh biết như vậy là rất ích kỉ, nhưng anh cũng dần nhận ra một điều....thì ra là trong lòng anh sớm đã có em, anh muốn....-Tùng đang định nói tiếp thì Vy đã kịp ngắt lời
_Anh Tùng! Em ko muốn anh nói chuyện này nữa, em mong anh hiểu hiện giờ em là bạn gái của anh Tú -Vy nghiêm túc nói
_Ko nên như thế, em vẫn luôn thích anh mà! -Tùng nắm chặt vai Vy
_Đúng! Em đã rất thích anh, mong một ngày nào đó anh cũng thích em nhưng mà lúc ấy anh lại luôn ngó lơ em. Đến lúc em buông tay thì sao anh lại tìm cách níu lại hả? -Vy vùng mình ra khỏi tay Tùng
_......-Tùng ko biết phản bác làm sao vì điều Vy nói đều là sự thật
Vy thấy Tùng ko nói gì nữa cũng bình tĩnh hơn, hít một hơi thật sâu rồi xoay người bỏ đi. Vy ko muốn ở lại đây, ko muốn ở bên người luôn làm cô đau khổ nữa. Vy rất sợ vết thương vừa mới lành lại rách ra lần nữa. Tùng thấy Vy bỏ đi chỉ có thể bất lực gọi:
_Vy....quay lại đi.....
Khẽ dừng bước nhưng Vy ko quay đầu lại, chỉ mấp máy môi nói một câu rồi thẳng thắn mà đi nhanh ko quay đầu lại.
_Thật xin lỗi!
Tùng như chôn chân tại chỗ. "Xin lỗi" ? Ko! Người xin lỗi ko phải là em mà là anh mới đúng. Anh xin lỗi em vì trước đây đã ko biết trân trọng đến sự tồn tại của em. Thật xin lỗi em, VyVy. Nhưng mà những lời này Tùng lại ko có dũng khí nói ra.
Nhưng Tùng sẽ ko dễ dàng bỏ cuộc đâu. Anh nhất làm thay đổi tâm ý của Vy. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, trong con mắt sâu thẳm của Tùng hiện lên một tia cương quyết.
***
Nó vừa mới nhận được bảng điểm. Thành tích học tập của nó đã được cải thiện theo hướng tích cực. Nó rất muốn khoe điều này với ba nó nên cuối tuần rảnh rỗi nó liền xin hắn nghỉ hẳn một ngày rồi bắt xe đi đến nghĩa trang. Lâu rồi ko đến thăm ba, nhân tiện đi dọn dẹp mộ của ba, chắc là ba nhớ mình lắm đây!
Nghĩa trang ba nó nằm cũng ko xa thành phố. Đi xe cỡ nửa tiếng là đến nơi rồi. Nó cũng ko quên mua thêm một vài món ăn mà ba nó thích ăn.
_Úi! -một giọng già nua vang lên
Nó nhìn về hướng giọng nói vừa phát ra thì thấy một ông cụ đang đau khổ xoa lấy chân mình. Nó tiến lại gần quan tâm hỏi:
_Ông ko sao chứ? Để cháu đỡ ông dậy nha!
_Ôi vậy thì cảm ơn cháu -ông lão vui vẻ
Nó đỡ ông lão ấy đi đến một cái ghế đá gần đấy ngồi nghỉ.
_Ông ngồi đây nghỉ ngơi đi ạ!
_Haizz, thiệt là già rồi nên gân cốt cũng ko còn tốt nữa -ông than thở
_À, người nhà ông đâu, để cháu đi gọi họ tới đây! -nó nhìn ông hỏi
_Người nhà ta ư? Họ chắc đang sống vui vẻ ở thế giới bên kia rồi....lần lượt từng người một đều bỏ ta đi bởi tính cố chấp của ta....-giọng ông hơi run rẩy
_Ách...cháu xin lỗi -nó ngượng ngùng, tự nhiên lại đào bới quá khứ đau thương của người ta
_Ko sao đâu, cháu cũng đến thăm ai à? -ông lão hiền lành hỏi
_Dạ vâng, hôm nay là một ngày có ý nghĩa với cháu nên cháu muốn đến đây chia sẻ với ba mình niềm vui ấy -nhắc đến ba nó là nó lại thấy nhớ rồi
_Cháu thật hiếu thảo đấy! Nếu như cháu ông cũng giống như cháu thì tốt rồi -ông lão thở dài
_Tại sao vậy ông? Chẳng lẽ cháu ông lại đi ngược đãi ông sao? -nó nghi ngờ hỏi
_Sao cháu lại suy nghĩ phong phú vậy chứ! Thật ra thì ông có lỗi rất lớn với nó, vậy nên ông chẳng biết nó có dễ dàng mà tha thứ cho ông ko? -ông buồn rầu nói
_Sao ông lại nói thế? Cháu ông sao lại ko tha thứ cho ông chứ! Nghe cháu đi, cháu ông sẽ ko giận ông đâu nếu ko thì người đó quá ngốc rồi! -nó an ủi
_Cám ơn cháu! À mà nãy giờ ông còn chưa biết tên cháu là gì? -ông hỏi
_À, cháu tên là.....
_ÔNG CHỦ!
Một người đàn ông trung niên từ xa chạy đến lo lắng nhìn ông lão. Có vẻ như người đàn ông này rất quan tâm đến ông lão, vậy là tốt rồi, ít ra vẫn còn người nhớ đến ông.
_Cậu đến rồi đấy à -ông mỉm cười
_Xin lỗi ông chủ, tôi đến trễ. Giờ chúng ta về thôi, cậu chủ nhỏ lo cho ông lắm đấy! - người đàn ông mau chóng đỡ ông lão ngồi dậy
_Ừ, ta về thôi! -nói xong ông cũng ko quên quay lại chào tạm biệt nó
Nó nhìn theo bóng ông lão đi khuất xa, thầm lặng cầu mong cháu ông ấy sẽ mau tha thứ và hiểu được tấm lòng ông. Sau này nếu có duyên mong rằng sẽ thấy được ông đi chung với chính cháu mình đến đây.
Sau đó thì nó đã tâm sự với ba mình cả một buổi. Kể với ba về cuộc sống, về việc học, về mẹ và Bi và nó cũng ko quên kể với ba mình về hắn. Cuối cùng nó ko quên nói ba phù hộ và hãy truyền thêm sức mạnh ình để có thể vững vàng bước tiếp trên con đường phía trước cũng như khi hắn biết được sự thật thì sẽ tha thứ cho nó....
Chap 38
Tại một căn hộ khang trang truyền ra những nói đùa hết sức vui vẻ làm cho người nghe được thôi cũng lây nhiễm hạnh phúc ấm áp đó.
_Anh mau mang cái này ra bàn đi! -nó nhìn hắn rồi chỉ vào cái tô bên cạnh
_Tuân lệnh bạn gái! -hắn vui vẻ
Nó cũng dọn dẹp xong vài thứ linh tinh rồi nhanh chạy ra với hắn. Cũng vừa hay bắt gặp hắn đang ăn vụng, cái tật xấu này, phải trừng trị.
_Nè, anh lại lén ăn vụng rồi nha! -nó chống nạnh nói
_Hì, tại anh đói rồi chứ bộ -hắn xấu hổ cười trừ
_Nhưng mà em cũng đói mà! Ko được, hôm nay anh chỉ được ăn nửa phần thôi -nó trừng mắt nhìn hắn
Nó nhanh chóng ngồi vào bàn ăn rồi chia thức ăn cho hắn. Đợt này cho anh chết đói luôn! Chia thức ăn xong là nó cắm đầu vào ăn nhanh đồ ăn của mình.
Nhìn người con gái đang ăn lấy ăn để như bị bỏ đói ba ngày kia, người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn ngược đãi nó nữa cũng nên. Thật là, chỉ có ăn vụng một miếng thôi mà nó đã phạt hắn như vậy, Nhưng mà nếu chỉ ăn có một nửa như vậy thì làm sao có thể no đây? Phải biết rằng hắn đang rất đói nha! Ko thể được như vậy, nó cũng phải bị gì chứ nhỉ? Hắn khẽ nhấc miệng cười đầy hiền lành nhìn nó:
_Nè Vịt, anh nói thật nè, nếu mà em tiếp tục ăn như vậy thì bề ngang của em sẽ ngày tăng lên trong khi chiều dài thì tỉ lệ nghịch lại đó!
Nó đang ăn ngon miệng nghe hắn nói vậy suýt sặc, cái gì đây, hắn ta cố tình phải ko? Biết rõ chiều cao khiêm tốn của mình nên chọc mà. Công nhận là hắn rất cao nhưng mà nó cũng ko nghĩ là khi mình đứng với hắn thì còn chưa đến được ngang vai. Vì vậy mà nó đã bảo hắn rằng mình sẽ quyết tâm sao cho cao thêm được vài cm để ko còn bị gọi là nấm lùn nữa. Lúc đó hắn còn cười lớn một trận nhưng khi bắt gặp được ánh mắt sắc bén của nó nên đã nhịn cười xuống mà ủng hộ quyết định của nó. Vậy mà giờ hắn lại nói với giọng điệu như thế ko phải là muốn nó tức chết à? Nhưng mà hắn nói cũng đúng, dạo này nó ko những ko được cao lên được cm nào mà có vẻ cân nặng lại tăng thêm vài cân làm cho nó cũng ko biết nói làm sao.
_Ách, em....cũng có cao lên một tí mà -giọng nó ngày càng nhỏ
_Phải ko? Nhưng mà anh vẫn thấy là em vẫn phải tích cực uống thêm sữa đi -hắn khoái trá cười
_Anh...muốn chết ko hả? -nó thẹn quá hoá giận luôn rồi
_Anh ko muốn khi còn trẻ đẹp như vậy mà đã chết đâu -hắn ủy khuất nói
_Anh...anh....ăn tiếp phần này luôn đi -nó đẩy đĩa thức ăn sang bên hắn
Thật sự tức giận! Nói cho cùng mục đích của hắn cũng chỉ là thức ăn thôi. Nó mà ko đưa sang chắc chắn là hắn ta vẫn sẽ tiếp tục ngồi đây mà lảm nhảm nè. Tính tình xấu, thật đáng ghét! Nó tuy ko muốn nhưng mà nếu mà để cho hắn cứ tiếp tục làm như vậy thì đảm bảo là nó sẽ tức chết luôn.
_Cám ơn! -hắn nhịn cười bởi vẻ mặt bất mãn của nó
_Hừ, ăn mau đi! -nó trừng mắt nhìn hắn
_Ha...hahahaha -hắn cười to
Vẻ mặt trừng mắt của nó thật đáng yêu quá đi mất. Cuộc sống thật là thú vị khi mà có nó xuất hiện bên hắn mà.
Nó nhìn hắn cười to mà mặt mày đỏ bừng. Cái này rõ ràng là cố ý mà! Xấu xa, cái đồ đáng ghét, mặt dày. Trong khi nó đang ko biết giấu cái mặt đi đâu thì may sao cái điện thoại lại đổi chuông làm nó chạy nhanh ra mà nghe. Nhìn bộ dáng bỏ trốn của nó kìa, quả là đáng yêu mà, hahaha
~Sau khi nghe điện thoại xong thì nó chạy ra bảo chị Ann gọi đến bảo nó cùng hắn mau đi thay đồ rồi ra chỗ hẹn. À, nhân tiện nói luôn là chị Ann đã biết việc nó ở chung trong nhà hắn. Dù gì cũng là chị em họ, sớm hay muộn thì cũng sẽ phát hiện ra sự thật thôi. Nhưng mà nó cũng nói Ann phải giữ bí mật này ko ấy người kia biết được nếu ko hậu quả nghĩ đến thôi cũng ớn lạnh cả người.
***
Trong tiệm cà phê tại một trung tâm thương mại, Vy, Ann cùng nó thì đang ngồi một bên thảo luận chuyện gì đó rất thú vị. Còn hắn thì đang nhìn chằm chằm Tùng với ánh mắt dò xét ở một góc khác trong quán. Bị nhìn đến thực sự khó chịu, Tùng ko cam lòng mở miệng nói:
_Mày có gì muốn nói thì nói đi, ko phải làm bộ dạng đó!
_Ha, cuối cùng cũng mở miệng? Tao chẳng qua thấy mày bây giờ trông rất đáng thương -hắn cười nói
_Muốn gây sự sao? -Tùng híp mắt
_Haizzz, theo đuổi con gái ko phải mày giỏi lắm sao? Sao bây giờ vẫn còn chưa có kết quả gì vậy? -hắn hỏi
_Cô ấy khi đã buông tay thì rất khó để níu lại -Tùng khó chịu
_Tâm lí sợ bị tổn thương? -hắn đoán
_Tao cũng nghĩ như vậy. Hai lần rồi, có lẽ Vy đã tạo ình một vách ngăn, ko để sự tổn thương lặp lại nữa -Tùng ngán ngẩm trả lời
_Đáng đời mày! Lúc trước ko biết trân trọng người ta để bây giờ vò đầu bức tóc tìm cách -hắn châm chọc
_Giờ tao biết hối hận rồi, mày khỏi phải ở đây châm chọc tao nữa -Tùng uống một ngụm nước rồi nói
_Nhưng mà ông Tú ko phải người dễ buông tay đâu, mày vẫn phải kiên trì đấy! -hắn nói
_Tao biết rồi, tao ko tin rằng Vy thật lòng thích Tú!
_Ừ, cố lên người anh em -hắn động viên
Tùng ko nói thêm gì, lặng lẽ nhìn cô gái đang ngồi im trong góc kia. Khi nào thì cô nhóc ấy mới chịu đồng ý trở lại bên anh đây? Thật là mong sao cho nó nhanh đến ngày ấy để anh bớt bị dày vò.
Còn ở góc bên kia, các cô gái lại đang mang tâm trạng vui vẻ trò chuyện. Dường như họ đang rất thoải mái. Ann ăn một miếng bánh ngọt, vừa cười vừa nói:
_Chuyện này thú vị thật đấy! Thằng Hoàng nó bây giờ coi em như là trời rồi!
_Chị đừng nói nữa, xấu hổ chết mất! -nó đỏ bừng mặt
_Hahaha, nhìn mặt mày đỏ lên rồi kìa. Công nhận là ông Hoàng quan tâm đến mày quá trời, làm tao ghen tị luôn ấy chứ! -Vy trêu chọc
_Hừ, mày cũng đâu kém đâu, ông Tú cũng "cưng" mày quá trời! -nó bĩu môi
_Mày.....-Vy xấu hổ ko biết nói gì luôn
Ann nghe nhắc đến Tú thì lại khó chịu. Tùng và Vy mới là nhất! Dù gì mục đích hôm nay là nghe rõ lòng Vy. Ann chẳng muốn nhìn hai con người này xa lạ mà đi ngang qua nhau như vậy.
_Vy......tuy là câu hỏi này sẽ làm em khó chịu nhưng mà chị vẫn phải hỏi...........- Ann nghiêm túc bộ dáng lại - Em ko còn tình cảm gì với Tùng sao? Dù gì thì đó cũng là người em thích rất lâu rồi mà, với lại cậu ta cũng đã biết lỗi rồi, chị nghĩ em vẫn nên cho cậu ta cơ hội.
_Em.......-Vy bất ngờ trước câu nói của Ann
_Chị Ann, sao chị lại nói chuyện này chứ! -nó bất mãn
_Chị ko muốn nhìn hai đứa nó như thế này. Trong lòng mọi người đều biết rõ là người Vy thích là Tùng nhưng tại sao em lại ko thể cho nó một cơ hội vậy? Còn nếu là do Tú thì chị nghĩ em cảm giác có lỗi chứ ko hề yêu thích gì -Ann nhìn Vy nói
_Chị Ann, chị.......-nó còn muốn nói nữa nhưng đã bị Vy giựt lại
_Chị Ann, em hiểu chị nghĩ gì nhưng mà em thực sự rất sợ cái cảm giác hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn .....hơn nữa quả thật là em ko có tình cảm với Tú, em biết như vậy là rất có lỗi với anh ấy, em cũng ko nghĩ sẽ kéo dài mối quan hệ này nhưng ko có nghĩa là em sẽ cho Tùng một cơ hội -Vy chậm rãi nói
Ann và cả nó nữa cũng ko nghĩ Vy lại thẳng thắn như vậy. Ko nghĩ kéo dài mối quan hệ với Tú nhưng cũng thể cho Tùng một cơ hội? Sợ cảm giác hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn? Vậy có thể hiểu Tùng đã gây cho Vy tổn thương quá lớn rồi. Ann thì nghĩ thầm trong bụng đợt này coi như Tùng phải chịu nhiều dày vò rồi. Còn nó thì thầm lo lắng cho Tú, ko biết người này sẽ thất vọng sao đây?
_Chị hiểu nhưng mà vẫn mong đến ngày em và Tùng có thể quay trở lại -Ann tiếc nuối nói
_........-Vy ko nói thêm gì nhiều, chuyện gì đến thì đến
Mọi người ko ai nói với nhau thêm câu gì nữa. Trong lòng ai cũng đang rối như tơ vò, cần thời gian để chữa lành vết thương. Chuyện tình cảm rất khó nói. Lúc đầu thì là ngọt ngào đầy yêu thương nhưng càng lấn sâu vào nó thì chỉ toàn là cay đắng. Người ta nói ko có chuyện tình nào là thuận buồm xuôi gió. Phải trải qua thử thách thì mới nhận được cái tình yêu chân chính. Mong sao sau này mọi người đều có riêng được cái tình yêu đó.....