Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em

Chap 41
Mở cửa bước vào nhà, sắc mặt của hắn rất xấu. Nãy ba hắn gọi hẹn gặp hắn bàn chuyện. Hắn biết đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra nhưng lại ko ngờ những tư liệu hắn điều tra bọn tham ô trong tòa nhà đều bị bán ra ngoài, khiến bọn người kia tiêu hủy và đề phòng. Chết tiệt. Nhưng ai có thể biết được tài liệu đó mà bán chúng chứ? Chẳng lẽ có nội gián bên cạnh hắn. Hắn tuy năm nay mới hơn 17 tuổi nhưng chỉ số thông minh của hắn rất cao, chính là có thể nhảy cóc lên vài lớp nhưng hắn ko muốn gây chú ý và xa những người bạn thân của mình. Hắn chính là người đứng sau quyết định những việc làm của công ty T, vị giám đốc bí ẩn chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, chỉ đứng dưới chủ tịch là cha hắn. Hắn chính là thiên tài trong giới kinh doanh. Mỗi dự án được hắn phê duyệt đã giúp công ty thu vào ko ít lợi nhuận. Cũng như tòa nhà Onew này, nó được hắn tỉ mỉ thiết kế, đổ rất nhiều tâm huyết vào. Vậy nên khi nghe thấy lời đề nghị của cha hắn mới đồng ý ngay lập tức. Hắn ko dễ dàng bỏ qua những con người dối trá. Huống chi hắn cũng là thủ lĩnh của K, chỉ một cú điện thoại liền có thể tra được người bán thông tin.
***
Nó thấy hắn vào nhà thì ko hỏi vui mừng, chạy đến khoe hoang những gì nó đã làm trong ngày. Ko ngừng lải nhải bên tai hắn như một con nhóc con mới lớn. Hắn buông lỏng tâm tình, kéo nó ôm vào trong lòng, thì thầm bên tai nó:
_Có em bên cạnh anh như vậy thật bình yên.
Nó đầu tiên là sửng sốt nhưng sau đó lại nhanh chóng nở một nụ cười châm chọc hắn:
_Anh uống lộn thuốc gì mà hôm nay nói chuyện sến vậy?
_Vậy em có cảm động ko? -hắn hỏi
_Ừm, cũng có một tí -nó chun mũi
_Thiệt tình, em ko đáng yêu tẹo nào hết! -hắn hừ lạnh
_Hahaha.....ừm, tối nay em có chút việc bên ngoài, anh ở nhà chơi với Bé Bự đi nhá -nó ôm cổ hắn nói
_Chuyện gì thế? -hắn tò mò
_Bí mật -nó lè lưỡi nói
_Em ko nói cho anh biết sao? -hắn giả bộ đáng thương
_Ko, anh mau đi tắm đi, người bốc mùi thế mà còn ôm em -nó nhăn mặt nói
Hắn cũng ko hỏi nhiều nữa, nhẹ xoa lấy đầu nó rồi xoay người đi vào phòng thay đồ. Cả ngày mặc bộ quần áo này rồi cũng khiến một người ưa sạch sẽ như hắn hơi khó chịu. Tối nay lại một mình ở nhà rồi. Dạo này Vịt con của hắn có vẻ như thần thần bí bí quá rồi. Lúc nào cũng có việc bận mà hắn hỏi thì lại ko trả lời. Thật là rất tò mò ko biết cô nàng này lại đi đâu quậy đây.
***
Ko gian xa hoa rộng lớn của phòng vip trong bar Blue cũng khiến người ta thật ghen tị. Nơi này được cách âm hoàn toàn khác với giai điệu sôi động của bên ngoài. Nó yên tĩnh, trầm lắng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng leng keng vang lên từ ly rượu. Mà chủ nhân của ly rượu là chàng trai đang lười biếng dựa vào chiếc ghế sopha cao cấp. Mà lúc này anh ta lại đưa đôi mắt sắc bén mà nhìn cô gái trước mặt, nhẹ giọng nói:
_Nhanh như vậy đã xong rồi, kết quả cũng ko tệ đấy chứ! Nhưng mà em ko đau lòng sao?
_Anh bớt đùa đi, em ko ra tay thì anh cũng để yên cho hắn sao? -nó liếc anh ta một cái
Bớt đùa đi, để anh ta ra tay thì ko phải cả hai bên sẽ bùng nổ luôn chiến tranh à? Thôi thì để nó làm, vậy thì sẽ bớt đi được khó khăn cho hắn.
_Em đúng là rất hiểu anh đấy! -chàng trai cười to
_Tưởng anh tha cho hắn rồi, với lại tưởng anh còn vì cô gái kia mà bỏ đi chứ! -nó bĩu môi
_Em tưởng anh là người mềm lòng vậy sao? Cô gái kia cũng chỉ là một nước cờ mà thôi, đã là trò chơi thì ko thể dễ dàng mà rút ra như thế được, em hiểu ko? -anh ta nói
_Anh đúng là xem K như kẻ thù nhỉ? -nó châm chọc
_Cũng ko hẳn là như thế. Dù gì thì anh ko nghĩ sắp xếp em bên cạnh hắn ta là vô ích nhỉ? -anh ta nhếch miệng cười
_Hừ, những tài liệu em lấy được từ hắn đưa cho anh cũng đủ khiến cho hắn chật vật trong thời gian này rồi, em mong....... -nó còn chưa nói xong thì cánh cửa phòng bật tung ra
"Rầm"
_Sao......sao.......sao anh lại ở đây? -nó kinh hãi
Sao hắn lại xuất hiện ở đây chứ? Ko phải giờ này hắn nên ở nhà cùng với Bé Bự sao? Vậy có phải hay ko hắn đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi? Rất rất nhiều câu hỏi thay phiên nhau hiện lên trong đầu nó nhưng lại bất chợt dừng lại khi nghe giọng nói lạnh lùng kia.
_Cô thật khiến tôi thất vọng đấy Tố Nhi. Cô đùa bỡn tình cảm của tôi như vậy rất vui phải ko?
Khi nói những câu này, cả bàn tay hắn đã siết chặt lại. Trời mới biết khi biết được tin người bán tài liệu là nó tim hắn đã đau như thế nào. Nhưng hắn hy vọng nó ko phải là người như thế nên lén đi theo nó đến đây. Hắn càng ko ngờ nó còn có thể đi đến một nơi ăn chơi như vậy. Rốt cuộc thì nó là con người như thế nào đây? Cho đến khi nghe được chính miệng nghe được âm mưu của hai người kia. Thì ra toàn bộ trước giờ đều là diễn trò. Tố Nhi, cô thật là bỉ ổi!
_Anh......nghe em nói đã.......-nó hốt hoảng
_Cô nghĩ tôi muống nghe những lời dối trá nữa sao? -hắn căm giận nói
"Bốp, bốp, bốp" tiếng vỗ tay kéo lấy sự chú ý của hai người.
_Ko hổ danh là Nguyễn Hoàng, nhanh như vậy đã biết hết rồi -anh ta cười lạnh nói
_Hừ, người lúc nào cũng bày trò chơi xấu sau lưng người khác ko ngờ lại là anh đấy, người cầm đầu Red........hay tôi nên gọi anh với cái tên Minh Tú nhỉ -hắn diễu cợt
_Vậy trò chơi xấu sau lưng đợt này của tôi có làm cậu kinh hỉ ko? -Tú quẹt mũi nói
_Kinh hỉ? Tôi chỉ thấy hai người quá kinh tởm! Nhất là cô đấy Tố Nhi, quả thực tôi xem nhẹ cô rồi -hắn trầm giọng
_Ko, anh nghe em giải thích đã..........
_CÂM MIỆNG!!!!!!!! -hắn gắt
_Nhi, chuyện này là thật sao? -Vy ko biết từ lúc nào đã vọt tới trước mặt nó
Nó trừng to mắt ngạc nhiên khi thấy Vy. Quay qua hắn nhìn kĩ lại ko chỉ riêng mình hắn đến đây mà sau lưng hắn tất cả mọi người đều có mặt. Sao lại như thế này?
_Nhi, mày nói tao nghe có phải mày đã làm những chuyện thế này ko? -Vy lay mạnh nó hỏi
Nó đau lòng nhìn người bạn thân trước mặt, hạ mi thừa nhận.
Vy vẫn ko thể nào chấp nhận được sự thật, cố chấp hỏi tiếp. Người bạn cô luôn quý trọng sao lại có thể là một người xấu xa như vậy được.
_Mày cùng anh ta lừa tao như con cờ sao? -Vy chỉ vào Tú bên kia hét lớn
_..........phải...-nó mím môi trả lời
"Chát" - một tiếng này thôi đã làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt.
_Cái tát này là xem như tao trả lại mày, từ nay về sau chúng ta ko còn là bạn của nhau nữa!
Nói xong câu đấy mặt Vy đã lã chã nước mắt mà quay đầu bỏ đi. Cô ko thể đối diện với một kẻ lừa gạt như vậy được. Người con gái thiện lương, tinh nghịch kia là giả dối. Thật là đáng sợ!
Tùng thấy Vy bỏ đi như vậy sẽ có chuyện nên đuổi theo. Lúc đi ngang qua nó và Tú cũng ko quên bỏ lại một câu:
_Hai người thật sự rất độc ác, tôi sẽ ko tha thứ cho việc làm của các người đâu!
Nó nhìn bóng lưng hai người bỏ đi mà lòng đau nhói. Nó đã tổn thương đến các người bạn của mình rồi. Thật xin lỗi......
_Từ nay tôi ko muốn nhìn thấy mặt hai người nữa, tốt nhất là nên cút xa tôi ra! - hắn lạnh lùng nói xong rồi xoay người bỏ đi
Nó đau lòng nhìn hắn. Sớm biết kết quả như vậy nhưng tim nó sao lại đau thế này. Nó đã làm cho hắn thật sự thất vọng rồi. Đôi mắt nó đã hiện lên một tầng sương mù. Thật sự rất đau.
Bảo im lặng ko nói gì chỉ đứng im nhìn nó nhưng nó biết, trong con mắt kia đã nêu lên sự thất vọng. Nó đã làm tổn thương mọi người, khiến họ phải thất vọng rồi. Bảo rất muốn tin đây ko phải là sự thật. Rằng đây chỉ là một trò đùa giỡn thôi nhưng mà sự thật ngay trước mắt, ko tin sao được. Nhắm mắt mà bỏ đi, Bảo ko muốn nhìn nó thêm nữa. Anh thà giữ ình hình ảnh đẹp về nó chứ ko phải sự giả dối, xấu xí như bây giờ.
_Anh thật sự rất xấu xa, tuy tôi biết anh sẽ ko tốt lành gì nhưng lại ko thể tin được anh có thể làm như thế! -Ann đi đến trước mặt Tú khinh thường nói
_Thì sao nào? -Tú hỏi
Hừ nhẹ một tiếng, Ann ko thèm đáp lại câu hỏi của Tú mà lại quay sang nó nói:
_Chị ko ngờ em là con người như thế nhưng chị sẽ đợi đến ngày mà em sẽ hối hận về việc mình làm.
Tất cả đều đã bỏ đi. Ha, vậy mà nó còn ảo tưởng về chuyện hắn sẽ tha thứ cho nó sao? Thật sự rất ngây thơ mà. Trong một buổi tối, nó liền mất đi luôn cả người yêu và bạn bè. Đúng là đả kích lớn nhưng đây ko phải là điều nó muốn sao? Nhưng sao nó lại đau hơn mình nghĩ thế này?
_Hối hận rồi sao? -Tú vỗ vai nó
_Em cũng ko biết nữa -nó thở dài nói
_Hay em cứ nói sự thật ọi người biết đi -Tú dò xét
_Ko được, như vậy càng khiến thêm đau lòng mà thôi -nó lắc đầu - À, bây giờ chắc em đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, anh có thể cho em ở ké ko?
_Ừm......nếu em ko chê nhà anh bẩn -Tú đùa
Nhớ đến mấy ngày trước nó bỗng gọi điện ình nhờ đóng một vở kịch này thì ko khỏi bất ngờ, nhưng nó ko chịu nói lý do tại sao hết. Nhưng anh cũng ko phải vô dụng, đã phái người tìm hiểu một chút. Khi biết sự thật Tú cũng ko khỏi đau lòng huống chi những người kia cũng yêu thương nó như vậy. Vậy cho nên đã đồng ý giúp nó. Nhưng Tú cũng mong hạnh phúc sẽ đến với nó thay vì sự đau khổ hiện giờ.
Chap 42
" Vì tình trạng sức khoẻ ko tốt nên nó đã chủ động tìm đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra qua, nó lo lắng hỏi kết quả:
_Bác sĩ Hà, có phải cháu bị làm sao ko?
Bác sĩ Hà là bác sĩ đã điều trị cho ba nó. Coi như cũng là quen biết. Trước đây khi gia đình nó ko đủ tiền viện phí đóng cho ba nó, bác sĩ Hà đã giúp đỡ chi trả một nửa. Bác sĩ Hà như ân nhân của nhà nó vậy. Vì vậy nó rất an tâm nếu như bác sĩ là người khám bệnh cho nó.
_Có phải cháu thường xuyên bị đau đầu phải ko? -bác sĩ Hà nghiêm túc hỏi
_Vâng, cơn đau thường kéo đến bất chợt. Dạo gần đây mắt cháu còn đột nhiên ko nhìn thấy gì cả -nó sợ hãi nói
Bác sĩ Hà suy tư một lúc rồi nghiêm túc khoanh tay lại nhẹ nói:
_Ừm, ta nghĩ cháu............có lẽ đã mắc phải căn bệnh di truyền hiếm gặp của ba cháu.
_Sao có thể chứ? Nói vậy ko phải nói cháu sẽ chết sao? -nó như ko tin vào tai mình
_Tình trạng của cháu hiện giờ xem ra mới bước vào giai đoạn đầu, còn có thể duy trì sức khoẻ bằng cách uống thuốc và tiếp nhận điều trị đặc biệt -bác sĩ Hà trả lời
Sau khi khám bệnh xong, nó thơ thẩn đi trên con phố náo nhiệt đông người qua lại. Bóng dáng cô đơn của nó trông thật đáng thương. Nó vẫn khó có thể nào tiếp nhận ngay được tin này.
"Điều trị đặc biệt" trong lời bác sĩ Hà nó hiểu rất rõ. Bởi vì trước đây chứng kiến ba mình đau khổ, gầy gò hơn sau mỗi khi điều trị làm tim nó ko ngừng bóp chặt lại. Căn bệnh này đã dày vò ba nó, dày vò gia đình nó. Nó đã hứa với ba nó rằng sẽ chăm sóc ẹ và Bi thật tốt, giờ đây sao có thể lại bị mắc căn bệnh này? Vậy thì mẹ và Bi ai sẽ lo đây? Vốn dĩ căn bệnh này theo lời bác sĩ thì uống thuốc và điều trị đặc biệt có lẽ bệnh tình sẽ giảm bớt nhưng tiền đâu để chi trả. Mẹ nó cả đời đã khổ vì ba nó rồi, nó ko muốn mình cũng phải làm gánh nặng trên vai mẹ nó. Hãy cứ để nó có thể làm ít gì cho gia đình này vậy.
Còn hắn? Nó ko thể kéo hắn theo nó cùng chịu đau khổ. Nó ko muốn hắn chứng kiến cảnh mình bị dày vò từng ngày. Hắn là người cho nó cảm giác an toàn và ấm áp. Nhưng nó ko thể tham lam và ích kỉ như vậy được. Tay nó run run cầm chiếc điện thoại lên bấm một dãy số quen thuộc, miệng mấp máy: "Alo, là em....em muốn gặp anh........."
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên làm cắt đứt dòng suy nghĩ của nó.
_Ko làm phiền em chứ? -Tú mở cửa bước vào
Mấy ngày trước nó đã dọn đến nhà Tú ở. Việc học trong trường của nó bây giờ thật đúng là rất tệ. Từ lúc biết được nó đã bị Hoàng và mọi người bỏ rơi thì tất cả học sinh trong trường ko ai là ko ngừng chửi rủa nó. Mà Tú thì ngược lại ko hề bị gì hết bởi anh ta cũng ko phải là người dễ chọc. Đúng thật là thiên vị mà. Nhưng điều làm nó đau lòng nhất là hầu như hắn ta đều ko đến trường mấy ngày nay, thật là muốn tránh mặt nó sao? Vy thì ko thèm nói với nó một câu nào nữa, xem nó như người xa lạ mà đối xử. Cái giá này cũng thật là nặng quá đi.
_Ko phiền, em đang buồn đến chết đây này -nó than
_Chắc lại đang nhớ tên kia đúng ko? -Tú chọc
_Ko có! Anh có chuyện gì tìm em à? -nó đỏ mặt hỏi
_Định dẫn em đi gặp một người -Tú trả lời
_Ai vậy? Em có quen ko? -nó tò mò
_Đến lúc đó rồi em hẵn biết, nhanh thay quần áo rồi mình cùng đi -Tú bí mật nói
Sau khi thay quầo áo xong thì nó được Tú chở đến một ngôi biệt thự trong khu riêng biệt tách ra khỏi cuộc sống ồn ào, náo nhiệt. Ở đây ko khí rất tốt, yên tĩnh như vậy thật thoải mái. Nhưng mà Tú dẫn mình đến nơi này để gặp ai đây? Tú dẫn nó băng qua một khu vườn nhỏ đến cái đình nghỉ mát trước mặt. Ở đó hình như đang có người thì phải. Lúc bước chân vào đình thì Tú mở miệng lễ phép với người trước mặt:
_Ông ngoại, con mang người đếm cho ông rồi nè.
_Ừm....
Nó ngẩng đầu nhìn ông lão trước mặt, hình như gặp ở đâu rồi thì phải....
_A! Ông chính là ông lão trong nghĩa trang hôm đó -nó hô to
_Ừm, cháu còn nhớ sao? -ông vui vẻ nói
_Dạ, ông là ông ngoại của anhTú sao? Vậy có phải người cháu hôm đó ông nói là anh ấy? -nó gật đầu nói
_Ko phải, người cháu kia của ông là người ông đã tìm lâu rồi......đó chính cô cháu Tố Nhi đáng thương của ông -ông run rẩy nói
_Cháu sao? Sao có thể như vậy được, hay ông tìm lầm người rồi? -nó chỉ vào mình hỏi
_Cháu chính là cháu nội của ông.......-ông cầm chặt lấy tay nó
_Chuyện này là sao? -đầu óc nó bắt đầu mờ mịt, nó cần một lời giải thích cho chuyện này
_Được rồi, để ông nói rõ sự việc........-ông thở dài
Thì ra ba nó lại là con trai của một gia đình giàu có. Nhưng mẹ lại xuất thân từ một nhà nông dân nghèo nên đã bị gia đình ba kịch liệt phản đối. Họ bắt ba phải chia tay mẹ nếu ko sẽ từ ba, xoá tên ba khỏi danh sách người thừa kế. Ba đã chấp nhận từ bỏ tất cả, mang theo mẹ nó cùng bỏ trốn. Lúc đó ông đã rất tức giận mà đã chặn con đường tương lai của ba nó, khiến ba nó trở thành một công nhân bốc vác xây dựng. Làm việc tuy rất khổ cực nhưng ba nó vẫn vui vẻ mà sống vì có vợ con là động lực. Vì tính tình quật cường của con trai nên ông đã cắt đứt mọi liên lạc, ko muốn biết thêm tí gì từ người con ko có tiền đồ này. Mãi cho đến khi con gái ông chạy đến nói con trai bệnh nặng qua đời thì ông mới biết mình đánh mất thứ gì. Dù có tức giận nhưng "Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" vẫn rất đau khổ, huống chi là con ruột của mình. Ông mới biết cố chấp bao năm qua cũng chẳng lấy lại được gì mà chỉ đổi lấy ưu thương cùng mất mát. Ông ko phải là một người cha tốt, nay con trai ông lại ở thế giới lạnh lẽo bên kia, vậy ông sẽ giúp nó chăm lo cho gia đình mình. Ông ko muốn lại ôm hối hận mà chết đi, sẽ chẳng còn mặt mũi đâu mà đến gặp con trai.
_Cháu gái, cháu có hận ông ko? -ông hỏi
_Hận? Cháu ko hận ông đâu, có lẽ đây là do ba sắp đặt cho cháu gặp lại ông -nó nức nở
_Cám ơn cháu........-giọng ông run run
_Khi con người ta đối mặt với cái chết thì có lẽ tình thân là điều rất đáng trân trọng -nó bâng quơ nói
_"Chết" ? Ko đâu, ông sẽ tìm bác sĩ giỏi chữa cho cháu! -ông đau lòng nói
_Cháu.......
_Cháu đừng nói gì nữa, ông ko muốn thêm một người thân nào nữa đâu -ông kiên định nói
Nó cảm động nhìn ông nó. Giờ đây nó đã có ông nội rồi. Nhưng nó ko biết bệnh mình sẽ khỏi ko đây? Nó ko nghĩ sẽ lại ra đi làm cho ông đau lòng đâu.
_Ông đã cho người đón mẹ và em trai cháu lên đây sống rồi, coi như bù đắp lại những gì ông đã làm -ông xoa đầu nó bảo
_Ông đừng nói vậy mà........ông nội -nó lúng túng nói
_Haha, ngoan lắm. Từ nay ông nội sẽ bảo vệ, chăm sóc cháu -Ông vui vẻ nói
Tú đừng một bên nhìn hai ông cháu cũng cảm thấy vui thay. Vậy là ông ngoại anh có thể yên tâm mà chăm sóc cháu gái rồi nhá. Nói ra chuyện dời cũng ko ngờ khi nó lại cô em gái họ mà bấy lâu nay tìm kiếm. Thể nào mà Tú luôn cảm thấy cảm giác thân quen với nó. Đúng là máu mủ có khác mà.
***
''Có cái gì ko đúng lắm ở đây thì phải?''
Ann đi đi lại lại phòng mình lảm nhảm nói. Cô vẫn ko thể biết nếu như Tú chỉ đóng kịch thì sao hôm đó anh ta lại đau khổ như vậy trong công viên. Đúng là rất kì quặc mà. Con cô nhóc Nhi kia rõ ràng nhìn ra được là thật lòng thích em trai cô mà. Nhức óc quá đi! Nhưng mà bây giờ nghe đâu tên Tú kia cùng Nhi chuyển trường rồi. Vậy ko phải sẽ ko tìm ra được mấu chốt à? Ko được, phải điều tra cho kĩ mới được. Ko thể để mọi chuyện đơn giản kết thúc như vậy. Ann quyết tâm làm rõ mọi chuyện. Nhất định hai người kia có nỗi khổ riêng. Nhất định là vậy! Ann cô đây thông minh như thế sẽ ko dễ mắc mưu hai người đâu!
***
_Cô hẹn tụi tôi ra đây có chuyện gì? Nếu định lên mặt dạy dỗ thì tôi nói thẳng cô ko cần làm thế, tụi tôi sẽ ko làm phiền đến các người nữa đâu! -Tú khó chịu nói
_Anh đừng nói vậy chứ! -nó trừng mắt với Tú, rồi quay sang người con gái xinh đẹp trước mặt - Thật là xin lỗi chị, buổi sáng miệng anh ta còn chưa đánh răng nên lời nói mới khó nghe vậy.
_Ko sao. Hôm nay hai người ra đây tất nhiên là có chuyện để nói rồi -Ann chậm rãi nói
_''Chuyện''? Chúng ta mà cũng có chuyện mà nói sao? -Tú cợt nhả nói
_Ừm......chị đã biết sự thật rồi. Chị vẫn thấy chuyện này có vấn đề nên đã cho người đi tra, ko ngờ mọi chuyện lại như vậy -Ann nói
_A.....chị đã biết rồi sao! Vậy chị có nói cho anh Hoàng và mọi người biết ko? -nó túm lấy tay Ann hỏi
_Vẫn chưa nhưng chị định mai nói cho họ nghe -Ann trả lời
_Ko! Chị đừng nói gì hết, em xin chị đấy! -nó hét lên
_Tại sao chứ? Vậy thằng Hoàng nó sẽ vẫn hận em, em ko đau khổ sao? -Ann tức giận
Hai cái con ngươi này mắc gì phải làm khổ nhau đến thế chứ! Thật ko biết họ nghĩ gì nữa.
_Chị Ann à, em ko muốn anh ây thấy em trong bộ dạng này. Như vậy trông rất đáng thương. Em muốn anh ấy nhìn thấy em trong bộ dáng vui vẻ, hoạt bát. Chị hãy giúp em lần này đi được ko?
_Chị.........-Ann khó xử
_Cứ làm theo lời Nhi nói đi, hai hôm nữa chúng tôi sẽ sang Mĩ chữa trị bệnh cho Nhi, khi đó khỏe lại sẽ quay lại gặp thằng nhóc kia -Tú nói
_Hai ngày hai người đi rồi sao? Vậy khi nào thì mới quay về đây? -Ann bất ngờ
_Chuyện này thì phải đợi tình trạng sức khỏe của Nhi tốt đã -Tú thay Nhi nói
_Chị Ann, chị giúp em nhé! -nó cầu xin
_Được, chị sẽ giúp nhưng em phải hứa sẽ luôn liên lạc cho chị biết được tình trạng sức khỏe của mình -Ann ra điều kiện
_Được thôi -nó nhẹ nhõm thở ra
Ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa hỏi thăm tình trạng bây giờ của mấy kia thì nó mới biết được bọn họ vẫn rất tức giận. Vy buồn bực mấy ngày liền may mà vẫn có Tùng bên cạnh, còn Bảo thì trầm ngâm mấy ngày nay. Hắn ta thì lại quay lại con đường trước đây. Suốt ngày đi chơi lông nhông. Nó phiền Ann khuyên can hắn ta, dù gì Ann cũng có biện pháp trừng trị tên cứng đầu kia. Mong rằng sau này khi gặp lại, hắn ta sẽ trưởng thành hơn.
***
Sân bay XX.....
_Sang bên đấy nhớ chăm sóc cho bản thân mình thật tốt đấy! -Ann dặn dò
_Hìhì, cám ơn chị, em biết rồi -nó ôm lấy Ann
_Được rồi mấy đứa. Sắp đến giờ bay rồi, sang bên đấy hai đứa nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt, mẹ cùng ông nội con sẽ sang bên đó sau -mẹ nó lo lắng nhìn Tú và nó bảo
_Dì cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc em gái mà -Tú vui vẻ
_Xí, Nhi nè, nếu anh ta mà bỏ đói em thì nói cho chị biết nha! -Ann liếc Tú nói
_Cô.........-Tú trợn mắt nói
Ann vênh mặt lên với Tú. Tưởng lừa chị đây chuyện hôm bữa thì chị sẽ bỏ qua chắc. Tên này phải dạy dỗ lại thì mới nghe lời. Mọi người chỉ nhìn hai người thôi thì tâm trạng cũng tốt hẳn lên rồi. Vì thời gian đã đến nên mẹ nó thúc giục sợ sẽ trễ. Lúc bước qua cửa soát vé, nó âm thầm hạ quyết tâm sẽ quay lại đây một lần nữa để gặp hắn. Bàn tay siết chặt lấy sợi dây chuyền nửa cánh thiên thần trên cổ mà trước đây hắn tặng, miệng lẩm bẩm:
"Em nhất định sẽ về, anh nhất định phải đợi em đấy!"........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui