Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em

Chap 47
Hôm nay Mai xuất viện, hắn đến đón cô rồi nói đưa cô đến một chỗ đặc biệt nữa. Ko biết sao kể từ ngày nói chuyện với Bảo xong, tâm trạng cô lúc nào cũng nặng nề. Tuy biết là mình có vẻ quá đáng nhưng Mai vẫn ko chịu thừa nhận với mọi người. Cô sợ khi hắn biết sự thật sẽ giận mà ko muốn nhìn mặt mình nữa mất. Vì thế mà mỗi lần nói chuyện với hắn, Mai luôn trong cảnh dày vò tinh thần.
Hắn đỗ xe xong liền dẫn Mai đến sau sân trường cấp ba WK. Tại sao Hoàng lại dẫn mình đến đây nhỉ? Khi Mai nhìn thấy bóng lưng nó đang đứng ở giữa sân thì trong lòng Mai tự nhiên cảm thấy lo lắng. Sao nó cũng có mặt ở đây?
_Cô đến rồi sao? Nhanh thật đấy! -hắn cười lạnh
Tối hôm qua tự nhiên nó gọi hẹn gặp hắn để giải thích. Giải thích gì chứ, lại muốn lừa gạt lòng tin của người khác sao? Hắn mới ngu mà nghe lời kẻ lừa đảo. Nhưng mà đây cũng là một cơ hội tốt để trả lại công bằng cho Mai, hắn ác độc cười. Tố Nhi, tất cả là do cô gây nên, tôi tuyệt ko dễ tha thứ cho cô lần nữa.
Nó quay lưng lại nhìn thấy hắn trong lòng nhẹ thở ra. Từ hôm đó đến nay, đây là lần đầu tiên hắn chịu xuất hiện trước mặt nó. Nó muốn giải thích sự việc rõ ràng, ko muốn phải hắn ko quan tâm đến nó nữa.
_Chào anh, anh vẫn khoẻ chứ? -nó hỏi
_Cô nghĩ tôi như thế nào? Nhờ phước cô ban cho, lần lượt từng người ở bên cạnh tôi đều ko tránh khỏi bị cô làm cho thương tổn -hắn châm chọc
_Em......em xin lỗi, nhưng việc đó em muốn giải thích.Thật ra thì em........
Nhưng khi nó định lên tiếng giải thích thì sau lưng hắn Mai lại đi ra. Nó á khẩu ngay lập tức. Ko phải nó chỉ hẹn mỗi hắn thôi sao? Sao cả chị Mai cũng đến đây? Nhìn thấy Mai, mắt nó lại ánh lên lửa giận. Thật ko hiểu sao chị ta có thể đối xử như thế với nó. Chẳng lẽ khi yêu người ta luôn mù quáng vậy sao?
Nhìn thấy vẻ giận dữ của nó, Mai bất giác lùi sáp lại gần Hoàng. Ko phải là nó định tố cáo hết với hắn chứ? Như vậy ko phải từ nay về sau cô sẽ ko còn cơ hội gặp lại hắn sao? Ko được, cô vẫn chưa muốn xa hắn đâu.
Hoàng nhìn nét mặt giận dữ của nó, lại quay sang nhìn vẻ sợ hãi của Mai, hắn ko khỏi đau lòng cho Mai. Hắn tức giận trừng mắt nhìn nó, đã làm sai mà còn ko biết sửa lỗi sao? Nó càng ngày càng quá đáng!
_Thật ra thì em ko có......-nó muốn nói ra sự thật thì hắn đã gắt
_Cô ko cần giải thích với tôi, chính mắt tôi đã thấy cô xô Mai xuống. Còn nữa, tôi đến đây chỉ là muốn đòi lại công bằng cho Mai chứ ko phải đến nghe cô nói những lời giả dối!
_Gì chứ? Giả dối sao? -nó thở dốc hỏi lại
_Đúng vậy! Cô nghĩ tôi sẽ tha thứ ột con người giả dối và độc ác như cô sao? Ko phải cô còn nghĩ tôi là thằng nhóc 17 tuổi dễ bị cô sỏ mũi chứ? -hắn cười lạnh nói
_Anh luôn nghĩ em như thế sao? -nó đau lòng hỏi
_Ko, tôi nghĩ cô còn thể tệ hơn nữa ấy chứ! -hắn chế giễu
_Haha, thì ra trong mắt anh em lại tệ đến thế. Nhưng anh biết ko.....điều đó lại làm anh luôn nhớ đến em, coi như cũng là phúc nhỉ? -nó nắm chặt tay lại, từng ngón đâm vào lòng bàn tay rất đau, cũng như tim nó siết chặt lại vậy
_Đừng có nói nhảm nữa. Mai mới là người con gái đáng giá khiến tôi ở bên cạnh chăm sóc. Còn cô, ngay cả nghĩ thôi cũng khiến tôi kinh tởm -hắn chán ghét nói
Hắn ghét nghe giọng điệu lúc này của nó, điều đó khiến hắn cực kì ko thoải mái.
_.......thì ra đây chính là ý nghĩ của anh? Tốt thôi, em cũng chẳng còn gì để mà nói cả, em đi trước -nó nén khóc nói
_Chưa gì cô đã muốn rời khỏi? Cô ko nên trả lại thứ cô đã lấy của Mai chứ -hắn trầm gọng nói
Mai nghe hắn nói vậy cũng giật mình. Hắn định làm gì với nó vậy? Tuy cô mới chính là người gây ra lỗi lầm nhưng nó lại ko nói ra, đã muốn bỏ qua. Vậy thì cô cũng ko muốn hắn gây sự gì với nó nữa. Thật đấy, cô ko nghĩ sẽ làm hại nó nữa đâu. Nó mới đi được hai bước lại nghe hắn nói vậy, mờ mịt quay lại hỏi:
_"Lấy"? Em đã "lấy" gì của chị ấy?
_Cô đã hủy hoại giấc mơ của cô ấy. Bàn tay cô ấy chính là để vẽ lên những tác phẩm nổi tiếng khiến người khác ngưỡng mộ. Nhưng cô lại chỉ vì lòng ghen tuông ích kỉ mà phá đi giấc mơ của cô ấy, cô nghĩ mình đã "lấy" đi những gì? -hắn tức giận quát
_Vậy anh muốn em phải làm sao? -nó cười chế giễu
_Cô đã lấy đi thứ gì thì cũng nên trả lại thứ ấy nhỉ? -hắn lạnh lùng nói
_"Trả lại thứ ấy" ? Ý anh là gì? - nó nghẹn giọng hỏi
_Quá rõ ràng ko phải sao? Cô lấy đi một bên bàn tay của Mai, vậy ko phải cô nên trả lại một bàn tay cho cô ấy sao? -hắn âm độc nói
_Sao? Anh thật lòng muốn như vậy? -tim nó đau quá
_Phải, tôi còn mang sẵn đồ cho cô nữa -nói xong hắn liền ném túi đen trên tay cho nó
Nó ngồi xuống dỡ bọc túi đen ra. Ko biết hắn lại muốn cho nó cái bất ngờ gì nữa đây? Nhưng tuyệt đối sẽ ko tốt lành gì. Đúng là bất ngờ đến ko có lời để nói. Hắn thật sự muốn nó làm như vậy sao? Ko khổ danh là Nguyễn Hoàng, đúng là đủ máu lạnh. Một giọt nước mắt rơi xuống, nó lấy tay quệt đi, nở nụ cười cứng ngắc nhìn hắn:
_Anh muốn em làm như thế thật sao?
_Phải -hắn cười lạnh
Mai sợ hãi nhìn đồ trong túi, giơ tay níu Hoàng năn nỉ nói:
_Đừng mà, tha cho em ấy đi. Mình ko sao đâu mà.
Hắn ko nói gì cả, trầm mặc nhìn nó. Hắn cũng ko tin nó sẽ thực sự dám làm như vậy. Con người nó nham hiểm như thế, chắc chắn sẽ ko làm tổn hại đến bản thân mình rồi. Hắn tính chỉ dọa cho nó bỏ đi mà thôi. Dù gì sau này hắn cũng ko muốn thấy mặt nó nữa. Tốt nhất là nó nên biết điều mà đi đi, ko cần lại quay về quấy phá cuộc sống của hắn lần nữa.
***
Vy đi đi lại lại ở bên ngoài. Sao giờ này nó còn chưa ra nữa? Ko phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Ngày hôm qua nó nói với Vy muốn giải thích hiểu lầm với hắn làm Vy vừa mừng vừa lo. Mừng là nó có thể hoà giải hiểu lầm. Lo là sợ hắn ta sẽ ko chấp nhận chuyện này. Vy cũng muốn đi vào chung lắm nhưng nó bảo ko nên, nó muốn tự mình giải quyết cơ. Vy bất đắc dĩ đứng ngoài này đợi nó nhưng mà lâu vẫn chưa thấy nó ra. Vy cũng tính gọi Tùng vào xem thử bởi anh ấy thân với Hoàng, dễ nói chuyện nhưng mà lại nhớ ra rằng anh ấy ko có thiện cảm với nó nên đành gọi cho Bảo. Dù gì anh hai lúc nào cũng cư xử ôn hòa, dễ nói chuyện hơn.
_Sao giờ anh hai còn chưa đến nữa? -Vy sốt hết cả ruột
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Từ xa, Bảo vội vã chạy đến. Anh lo lắng nhìn em gái, hỏi thăm tình hình:
_Vẫn chưa ra sao?
_Dạ vâng, em đang lo đây này -Vy trả lời
_Ko được, vô mau thôi -Bảo nhanh chóng chạy vào sân sau
Khi hai người vào đến đã thấy cảnh tượng hết sức kinh hoàng. Bàn tay phải nó bê bết máu, sắc mặt đã trắng bệch gần hết. Mà đáng sợ hơn chính là nó tự làm thương chính mình. Nhìn đến chiếc búa dính đầy máu dưới chân nó, Vy sợ hãi ko ngừng. Hòa giải sao lại tự dưng biến thành tự hại bản thân thế này? Vy vừa tức vừa đau lòng chạy ngay đến trước mặt nó la:
_Nhi, mày điên à? Mày cũng là nhà thiết kế đó! Tay như thế này thì sau này mày như thế nào hả?
_Tao....ko sao -nó cắn chặt răng vì đau đớn
_Mày.......-Vy tính la nó tiếp nhưng lại bị Bảo cản lại
_Em ko sao chứ? Đau lắm phải ko? -Bảo đau lòng hỏi
_Anh Bảo, đưa em ra khỏi nơi này nha -nó lắc đầu nói
_Được, chúng ta mau rời khỏi nơi này -Bảo đỡ lấy nó
_Ai cho phép mày dẫn cô ta đi? -hắn tức giận
Hắn ko ngờ mình lại tính toán sai, quên mất nó là một người lì lợm. Càng chịu uy hiếp, nó sẽ càng cứng đầu mà đón lấy. Nhưng nó lại thân thiết như thế với Bảo khiến hắn tức giận vô cùng. Thì ra nó còn có chỗ dựa khác nữa, đúng là mở rộng tầm mắt.
_Hừ, mày mau chuẩn bị hối hận vì đã làm chuyện như thế này đi! -Bảo hừ lạnh
Cậu ta dám gan làm vậy thì mau tính có ngày mình sẽ hối hận đi. Tổn thương người cậu ta yêu chỉ có kết quả thống khổ mà thôi. Đừng mong sau này sẽ có cơ hội nói xin lỗi, bởi vì anh cũng ko chắc nó sẽ chịu nhận.
_Hối hận? Quen biết cô ta chính là hối hận lớn nhất đời tao! -hắn rống
Đau! Đau thật đấy. Tay đau, tim cũng đau, chỗ nào cũng đau hết. Thì ra hắn chán ghét nó cực điểm như vậy. Nó ko muốn nhanh rời khỏi nơi làm nó đau lòng này, ko muốn chính tai lại nghe những lời tàn nhẫn từ hắn nữa.
Bảo thấy cả người nó run rẩy, căm giận trừng mắt nhìn hắn. Tốt lắm, để xem sau này cậu còn mạnh miệng như thế được ko? Bảo liếc Mai một cái, chậm rãi phun ra từng chữ:
_Mai à, mình thật sự thất vọng về cậu.
Mai nhìn bóng lưng Bảo, Vy dẫn nó dần khuất xa, cắn chặt môi lại. Cô sai rồi, cô ko nên vì lòng ích kỉ của mình mà hại nó. Cô ko nghĩ mọi chuyện lại như vậy, cô thật lòng xin lỗi. Cô hối hận rồi, cô ko nên khiến ọi chuyện trở nên rối rắm như vậy. Liệu bây giờ còn kịp để vãn hồi ko?
Hắn tức giận nhìn bóng người bỏ đi. Tố Nhi, tôi hận cô cả đời!
***
Tú tức giận trừng mắt nhìn em gái. Lại bị thương, mà đáng chết nó ko chịu nói sao mình bị thương. Em gái anh học khoa thiết kế, có ý tưởng tốt là một chuyện nhưng bàn tay bây giờ ngay cả đũa cũng ko có sức cầm chứ đừng nói đến chuyện cầm bút. Đứt gân, rạn xương tay khiến anh bực mình vì em gái ko biết tự lo cho bản thân. Anh vô cùng hối hận khi nghe theo lời nó quay về.
_Anh à, anh ko mỏi mắt sao? -nó thở dài nói
_Em còn dám nói nữa? Em ko có não hay sao mà làm bản thân như thế? -Tú mắng
_Em xin lỗi -nó cúi đầu
_Em đừng xin lỗi anh! Em nên xin lỗi ông ngoại cùng dì ấy! Họ đã lo lắng cho em như thế nào hả? -Tú rống
_Em mệt rồi, em muốn đi ngủ, anh đi đi -nó xoay người đắp chăn
_Muốn ngủ nhanh như thế? Em quên giấc mơ trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng sao? Bây giờ tay em như thế, em tính làm sao đây hả? -Tú tiến lên lôi nó từ trong chăn ra
_Em ko muốn làm nhà thiết kế gì đó nữa, ko phải cũng sẽ chết thôi sao? Nuôi hy vọng làm cái quái gì chứ! -nó tức giận hét lên
Sắc mặt Tú bỗng chốc thay đổi, môi mím chặt lại. Anh ko cho phép nó nói như thế. Trong khi nhiều người đang đặt niềm tin nơi nó, nó lại dễ dàng buông xuôi xuống mọi thứ là sao? Vốn nó từ trước đến nay ko phải vẫn luôn kiên cường hay sao? Nhất định có chuyện gì khiến nó thay đổi. Nhưng mà chuyệm gì mới được chứ?
_Đừng có nói như thế với anh một lần nữa -Tú nén giận nói
_Ok, vậy anh mau ra khỏi phòng em ngay lập tức! -nó khó chịu
_Được, anh đi. Em mau chóng nghỉ ngơi đi, chỉ hơn một tuần nữa là làm phẫu thuật rồi, đừng nên nói những lời như thế lần nữa, ai cũng ko hy vọng em sẽ dễ buông xuôi vậy đâu.
Nói xong Tú xoay người đi ra ngoài. Đợi khi tiếng cửa đóng lại vang lên, nó mới gỡ cái mặt nạ giả dối ra. Nó cười thê lương nhìn bên ngoài cửa sổ. Hôm nay trời đẹp thật đấy! Trăng tròn, mây sáng, công nhận là tuyệt vời. Một giọt nước mắt rơi xuống. Ha, cảnh đẹp thế này mà sao lòng nó vẫn ko vui được nhỉ? Cuối cùng thì hết cả rồi. Cố gắng của nó cũng bị trả lại bằng sự tàn nhẫn của hắn. Thì ra tình cảm hắn với nó chỉ như vậy thôi. Thì ra là như vậy.......
"Nguyễn Hoàng, từ nay chúng ta chẳng còn ai nợ ai hết."
***
_Sao rồi hả? Em ấy có nói gì ko vậy? -Ann thấy Tú ra liền tới tấp hỏi
_Ngủ rồi -Tú thở dài tựa xuống sopha ngồi nghỉ
_Sao lại thở dài thế? -Ann nhíu mi
_Chẳng biết nó lên cơn gì nữa, bực cả mình! -Tú nơi lỏng cổ áo cho dễ thở
_Hử? Sao nữa vậy? -Ann càng lúc càng khó hiểu
Tú ko trả lời vấn đề của Ann mà lại hung hăng trừng mắt nhìn cô. Cái này chẳng phải cô rõ hơn ai sao? Tú lúc đó đang loay hoay chăm chỉ làm việc lại bị Ann bất chợt gọi đến bảo rằng nó gặp chuyện ko hay làm cho anh cuống cuồng chạy đi tìm người. Mà lúc nhìn thấy người thì đang bị thương lại chẳng ai giải thích chuyện gì nên đầu anh toàn dấu chấm hỏi.
_Cô ko phải nên giải thích mới đúng sao? Nhi nó sao lại bị thương hả? -Tú nghiêm giọng lại
_Ách, cái đó tôi ko biết. Lúc tôi đến thì Nhi đã bị như thế rồi. Tôi hỏi gì em ấy cũng ko thèm trả lời hết -Ann trả lời
Thì gần đúng là như vậy mà. Tự nhiên chiều nay Vy gọi cô đến bệnh viện bởi Nhi gặp chuyện làm cô sợ hãi ko thôi. Đang yên đang lành, "đùng" một phát gặp chuyện à. Lúc đó cô đã gặng hỏi nó đã xảy ra chuyện gì, nó ko chịu đáp lời. Mà hỏi Vy và Bảo thì hai người này vẻ mặt áy náy, bất đắc dĩ vạn phần làm cô hoài nghi chuyện có liên quan đến đứa em trai mình. Nhưng mà nếu đúng là như vậy thì sao Hoàng có thể ra tay độc ác như thế với nó? Trời ơi, rốt cuộc thì thằng em trời đánh của cô đã làm cái gì? Cô lo cho hắn sau chuyện này, nhất định phải lãnh hậu quả ân hận cả đời.
_Thật ko? -Tú nhướng mi
_Thật 100% luôn -Ann gật đầu lia lịa
_Tạm thời tin cô, nhưng mà chuyện này khoan nói với ông cùng dì, tôi sợ họ sẽ đau lòng lắm đấy -Tú nói
_Tôi biết rồi. Anh cứ yên tâm để nó ở đây. Dù gì tôi cũng sống có một mình, có nó ở đây làm bạn càng vui -Ann hưng phấn
_Tôi là đang lo cho em gái tôi sẽ khổ khi sống cùng đại tiểu thư ngạo mạn như cô mất -Tú xoa xoa thái dương
_Nói gì hả? Muốn chết sao? -Ann nghiến răng nghiến lợi nói
Nhìn bộ dạng của An khiến cho Tú cười lớn. Cô ta trông cũng vui vui ngộ ngộ thiệt. Ann chẳng hiểu Tú sao lại cười điên dại đến như thế nữa. Nhưng mà chắc chắn ko được bình thường! Liệu có lo lắng quá mà điên luôn ko nhỉ?
_Đùa tí thôi. Nhưng mà làm ơn cô hãy trông chừng con bé cẩn thận, đừng để chuyện này xảy ra nữa -Tú thu lại dáng vẻ cười
_Ok, tôi biết rõ rồi -Ann bĩu môi
Thật đúng là quá đáng! Lỗi của thằng em mà cô lại là người hứng. Nguyễn Hoàng, tốt lắm! Chị ko dạy dỗ em một trận thì chị thề chị ko mang họ Nguyễn. Ann ngậm một bụng tức trong lòng.
Chap 48
Tại một nhà hàng cao cấp..........
_Cậu tính đi thiệt sao? -Bảo nhìn người con gái trước mặt tiếc nuối hỏi
_Ừm, mình ko còn mặt mũi đâu mà đối diện với mọi người hết -Mai trả lời
_Cậu đã nói chuyện này với Hoàng chưa? -Bảo hỏi
_Vẫn chưa......chỉ vì mình mà cậu ấy đã phạm nhiều lỗi lầm -Mai đau buồn
_Cậu cũng chỉ là mù quáng vì tình mà thôi -Bảo thở dài
_Bảo, thật chất tớ phải cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà mình biết được con người mình ích kỉ thế nào, cũng biết được mình đã tạo ra nghiệt gì -Mai cười khổ
_Cậu đừng trách mình nữa -Bảo an ủi
_Cám ơn cậu. Nhưng mình vẫn còn một sự thật chưa nói với mọi người và đó cũng chính là cơn ác mộng của mình.
_Còn một sự thật mà bọn mình chưa biết? Mai, rốt cuộc cậu đã giấu cái gì! -Bảo ko ngờ Mai lại giấu sau lưng nhiều chuyện như vậy
_Thật ra thì........ừm......thật ra thì tay mình ko sao hết. Mà hôm nay mình chính là lên đường đến Pháp tu nghiệp -Mai chần chừ nói
_Cái gì? Mai, cậu có biết là cậu đang làm cái gì ko hả? -Bảo tức giận
_Xin lỗi, mình xin lỗi, lúc ấy mình thực sự chỉ là muốn giữ lấy Hoàng ở bên cạnh thôi -Mai khóc nói
_Cậu ngu ngốc thật đấy! Cậu có biết chỉ bởi bàn tay của cậu mà Nhi đã mất đi bàn tay của mình ko hả? -Bảo quát lớn
_Mình xin lỗi....hức.....mình ko nghĩ mọi chuyện lại đi xa đến như vậy........mình có lỗi với hai người họ........hức...........mình thật lòng xin lỗi....-Mai bi thương khóc
Bảo nhìn thấy vậy cũngnko khỏi mủi lòng. Tình yêu thật đáng sợ! Nó có thể khiến người ta làm bất kì hành động vô lý nào. Cũng có thể đẩy người ta vào vô hạn sai lầm. Ko phải là Bảo ko yêu, nhưng anh vẫn chưa đến mất đánh mất lý trí mà hại người như Mai. Giờ mọi chuyện lại đâm vào ngõ cụt như thế thì hắn ta cùng với nó sẽ đối mặt ra sao đây?
_Cậu..........-Bảo định nói lại thôi
_Bây giờ mình thực sự rất ân hận. Mình ko nên chen vào giữa, hai người ấy mới thực sự là một đôi. Cho nên mình quyết định ra đi, trả lại cho họ tất cả -Mai nghẹn giọng
_Cậu nghĩ như thế nhưng chưa chắc bọn họ có thể quay lại cậu hiểu ko? -Bảo xoa lấy mi tâm
_Ý cậu là sao? -Mai ko hiểu
_Vì cậu mà hai người họ xảy ra hiểu lầm, rồi lại tự tổn thương bản thân, cậu nghĩ họ còn có thể quay lại sao? -Bảo chậm rãi nói
_Nhưng...........ko được! Chuyện này do mình mà ra, nhất định mình sẽ làm cho họ xóa bỏ hiểu lầm -Mai kiên quyết
_Cậu định làm nó bằng cách nào trong khi khoảng một tiếng nữa máy bay cấp cánh? -Bảo cười lạnh
_Cái đó mình đã nhờ người đưa đến -Mai vừa nói vừa nhìn đồng hồ - Chắc giờ Nhi đã nhận được đồ rồi nhỉ?
_Cậu đưa cái gì cho Nhi? -Bảo hiếu kì
_Là thứ giúp họ hóa giải hiểu lầm -Mai cười khổ
_Cậu tự tin như thế sao? -Bảo hỏi
_Ko, mình chỉ có thể cầu nguyện cho Nhi có thể hiểu thứ mình đã gửi cho cô ấy cũng như hiểu lầm của bọn họ sẽ tan biến vậy -Mai lắc đầu trả lời
Bảo nhìn Mai thử dò xét xem câu trả lời của cô có bao nhiêu tin cậy. Nếu thật như Mai nói thì cậu cho hai người họ sẽ hóa giải mọi thứ và sống thật tốt. Anh mong muốn hai người anh vẫn luôn quý trọng này sẽ sống những ngày tháng thật hạnh phúc.
Mai lo lắng đầy trong bụng. Hoàng à, mình chỉ có thể làm như vậy để tạ lỗi với cậu thôi. Còn lại là trông chờ vào quyết định của hai người. Đừng lại quyết định sai lầm mà hối hận giống mình hiện tại. Mình thật sự chúc phúc cho hai người. Hãy sống cho thật tốt vào nhé!
***
Nó kể từ hôm đó thì cứ mãi lẩn quẩn ở nhà Ann mà chẳng đi đâu cả. Ngay cả đến trường học nó cũng lười đi. Bởi nó sợ hãi nhìn thấy hắn, sợ hãi khi lại phải nghe những lời tổn thương từ nó. Nhưng mà nó lại hay rơi vào trạng thái thất thần, cứ như là cái xác ko hồn. Ann và Tú đều rất lo cho nó. Với lại mai cũng chính là ngày phẫu thuật, mà nó cứ như vậy thì làm sao có thể yên tâm đây. Hôm qua, nó đã được chuyển đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ trước khi phẫu thuật. Tính tình nó còn trở nên trầm lắng hơn nữa. Ai cũng ko khỏi lo lắng.
Lúc Ann mở cửa phòng bệnh bước vào lại thấy nó đang ngồi yên lặng nhìn cửa sổ. Khẽ lắc đầu, sao lại cứ thích làm khổ bản thân thế nhỉ? Ann bước đi đến gần nó, cầm trong tay món đồ mà người kia nhờ chuyển đưa cho nó.
_Cái này là gì thế? -nó cầm lấy bức thư Ann đưa
_Có người muốn gửi cho em, cô ấy nói trong đó là tất cả sự thật -Ann nói
_"Sự thật"? -nó ko hiểu
Cái gì mà là "sự thật"? Nó nhanh chóng xé lấy bức thư ra đọc. Từng dòng chữ nắn nót hiện lên trong mắt nó. Nó bình tĩnh ngồi đọc từng dòng thư. Thì ra đây chính là sự thật sao? Khoé mi nó chảy xuống một dòng nước, trên tay siết chặt bức thư Mai đã viết. Trong thư Mai đã nói rất nhiều điều.
"Thân gửi Nhi,
Có lẽ khi em đọc được bức thư này thì chị đã trên đường đi đến một đất nước xa xôi. Chị muốn nói xin lỗi với em. Có lẽ em ko cần lời xin lỗi này, nhưng mà khoan hãy xé nó. Bởi chị có sự thật muốn nói với em. Chị thật lòng rất thích Hoàng, cậu ấy chính là niềm hạnh phúc trong cuộc sống của chị nhưng từ khi em xuất hiện, điều ấy cứ đảo ngược hoàn toàn. Cậu ấy luôn lấy ảnh em ra nhìn những lúc trời mưa, hay lấy những món đồ mà hai người mua chung lúc trước ra ngắm, còn thường hay lẩm bẩm gọi tên em. Có lẽ cậu ấy yêu em rất nhiều nhưng lòng tự trọng lại quá cao nên khó nhận ra. Nhưng điều đó làm chị ganh tị, đố kị muốn xen vào giữa hai người. Và chị đã làm ra những việc ngu ngốc khiến cả hai đều bị tổn thương. Thật ra thì tay chị ko có vấn đề gì nhưng chị lại nói dối, lừa đi lòng thương cảm của Hoàng mà khiến chịu nhiều khổ sở. Chị rất ân hận, thật đấy! Có lẽ em sẽ ko tin hoặc có lẽ rất hận chị nhưng sự thật rằng trong lòng Hoàng mãi mãi chỉ có bóng dáng em. Vì quá yêu nên đã tự mình làm tổn thương nhau. Chị ko muốn hạnh phúc của hai người chỉ vì chị mà tan vỡ. Nhi, cậu ấy thực sự rất cần em. Em hãy thử vì chính mình mà kéo cậu ấy lại một lần nữa thôi. Cho em thêm một cơ hội cũng như là cho hắn thêm một cơ hội nữa vậy.......
Mai
P/s: hai người nhất định phải hạnh phúc đấy! "
Nó kêu chị Ann ra ngoài bởi mình cần một ko gian yên tĩnh để suy nghĩ. Nó có nên ình thêm một cơ hội nữa ko? Nhưng nếu cứ buông tay như thế chết ko phải rất tiếc nuối sao? Nó ko hận chị Mai nhưng lại lấy làm thương xót cho chị ấy. Yêu đơn phương thì ra lại khổ như vậy. Huống hồ hơn hai năm qua đều nhờ có Mai bên cạnh chăm sóc hắn. Còn chuyện về bàn tay, nó cười khổ, chiêu này cũng ác quá đi? Nhưng chỉ vì một bàn tay mà đánh mất hạnh phúc của mình thật ko đáng. Nhưng nó phải làm sao mà gặp được hắn đây? Mai đã là ngày nó phẩu thuật rồi, sức khoẻ nó, nó biết. Lỡ mà ko thành công thì coi như cả đời nó chỉ là người đi ngang qua đời hắn mà thôi. Phải là sao đây? À, đúng rồi! Điện thoại, điện thoại đâu rồi. Nó cuống tìm lấy điện thoại mà bấm số gọi.
_Alo, Vy hả? Ừm......tao có chuyện này muốn nhờ mày giúp!
***
Hoàng tức giận, sắc mặt trông ko tốt lắm đang ngồi trong phòng của một quán bar nổi tiếng thuộc tập đoàn khách sạn nhà Tùng quản lí. Tối qua anh tìm mãi cũng chẳng thấy Mai đâu, gọi điện thoại thì lại ko trả lời làm anh lo lắng muốn chết. Vừa đúng lại nhận được bức thư Mai gửi, hắn liền vội vàng mở ra đọc.
"Hoàng à,
Mình vẫn còn rất thích cậu nhưng mình biết bản thân mình ko phù hợp ở bên cạnh cậu cho nên mình lựa chọn ra đi. Đừng đi tìm mình, khi nào cậu có hạnh phúc thì lúc đó mình mới quay về mà chúc phúc cho cậu. Cậu hãy sống thật vui vẻ nha, và cũng hãy sửa lại lỗi lầm mà mình đã gây ra cho cậu. Còn nữa, hãy tha thứ cho cô ấy đi, đừng mãi lừa dối bản thân mình nữa.
Mãi là bạn tốt của cậu - Mai "
Cô nàng ngốc này lại bị gì nữa thế? Tha thứ hay ko là do hắn quyết định. Sao cô lại tự tiện bỏ đi như thế? Huống hồ hắn cũng ko có cái dự định sẽ buông tha cho nó. Cả đời này, tốt nhất là nó ko nên có một cuộc sống tốt lành.
_Sao rồi, đã tìm thấy Mai chưa? -Tùng hỏi
_Vẫn chưa, chẳng biết lại trốn đi đâu -hắn buồn bực
_Thật đúng là, ngay cả Bảo cũng biết mất luôn, cậu ta nói muốn đi chơi xa vài ngày để thoải mái. Chỉ vì một đứa con gái ko ra gì mà cả hai tụi mày tính trở mặt nhau à? -Tùng vẫn giữ nguyên ác cảm với nó
Hắn im lặng ko nói gì. Lúc này cửa phòng cũng mở ra, bước vào lại là một cô xinh đẹp vô cùng. Khỏi phải nói, đó chính là bạn gái yêu dấu của Tùng. Nhưng sau lưng lại còn dẫn thêm một cô gái cũng ko kém phần xinh đẹp nhưng sắc mặt lại hơi tái xanh. Đó chính là nó.
_Vy, sao em lại dẫn nhỏ đó đến đây? -Tùng vừa thấy nó liền ko vui
_Anh, đi theo em ra ngoài -Vy nói xong liền kéo người ra ngoài trả lại ko gian riêng cho hai người
Nó nhìn hắn chằm chằm, định mở miệng nói nhưng lại thôi. Hai người cứ như thế mà nhìn nhau. Mãi một lúc hắn mới lên tiếng hỏi:
_Cô gặp tôi có chuyện gì?
_Em.......em........-nó líu ríu
_Cô nói rõ ràng một tí, nếu ko thì nên đi về đi -hắn cười lạnh
_Em, em chỉ muốn nói rõ chuyện một lần mà thôi -nó nhẹ nói
_Chuyện gì nữa? Chúng ta mà cũng có chuyện để nói sao? -hắn châm chọc
_Có rất nhiều, em muốn nói...........
Lúc này cửa lại đột ngột mở ra, bước vào mấy cô gái xinh đẹp. Bọn họ cười nói vui vẻ đến bên cạnh hắn. Từ lúc ấy, hắn chỉ còn quan tâm đến mấy cô gái đó mà bỏ mặc nó sang một bên. Thì ra hắn còn bộ mặt khác. Nó đợi bọn họ chơi đùa xong để cùng hắn nói chuyện nhưng xem ra vô ích. Hắn ta còn chẳng thèm liếc mắt đến chỗ nó đứng nữa mà.
Bởi vì đứng đợi quá lâu nên chân nó bắt đầu mỏi, đầu hơi choáng. Nhìn đồng hồ, sắp đến giờ phẫu thuật rồi, sao đây? Coi như cho dù phải chết cũng nên nói rõ mọi chuyện. Nó liều lĩnh hét lên đuổi đám con gái đang quấn lấy hắn ra ngoài. Cả đám nhìn hắn đợi lệnh, chỉ đến khi hắn gật đầu mới chịu lui ra ngoài.
_Mới như thế cô đã ko chịu được? -hắn hỏi
_Em muốn nói rõ chuyện với anh! Giữa hai ta có quá nhiều hiểu lầm. Em ko muốn cứ như thế mà mất đi anh -nó dũng cảm nói
_Hiểu lầm gì chứ? Chẳng lẽ cô định nói với tôi cô mắc bệnh nan y sắp chết nên mới diễn cả một vở kịch đánh lừa tôi? -hắn lớn tiếng hỏi
_Đúng là như thế -nó thừa nhận
_Haha, cô cho tôi là đứa ngốc à? Chuyện cô nói quá hoang đường đi -hắn cười
_Ko, đó là sự thật -nó lắc đầu nói
_Tôi ngu mới tin lời cô nói! Cô làm sao có thể dễ dàng mà chết đi được. Tội lỗi cô gây ra còn chưa trả hết sao lại dám chết chứ! Thủ đoạn này của cô cũ quá rồi! -hắn chế giễu
_Là thật mà, anh hãy tin em lần cuối đi, em cầu xin anh mà -nó bắt đầu cảm thấy cơ thể khó chịu
_Tôi ko muốn nghe bất cứ thứ gì cô nói, cô cút về đi! -hắn tức giận vơ lấy một ly nước ném vào nó
"Xoảng" - ly thủy tinh vỡ tan tành. Cả người nó ướt nhẹp, vài mảnh thủy tinh vỡ còn văng trúng nó khiến những nơi đó đều xước chảy máu. Nó đau lòng nhìn hắn, lấy hết sức mà hét to:
_Anh hận em như thế sao? Rốt cuộc thì em đã làm gì nào? Có phải em chết thật thì anh mới tha thứ cho em ko hả?
Hắn giật mình nhìn nó. Ko ngờ nó lại nổi điên như thế. Thì đã sao nào? Hắn mới ko sợ nó.
_Nếu được thì cô chết trước mặt tôi đi, chết đi! -hắn hét lên
Tim nó vỡ tan. Quay đầu lại kết cục cũng như thế. Cho thêm cơ hội hóa ra mình lại nhận thêm một lần đau. Ngực đau, đầu cũng đau, mà đau nhất vẫn là tâm của nó. Cố chấp yêu thích một người để đổi lấy sự phũ phàng của hắn. Tố Nhi, rốt cuộc đáng hay ko đây? Cuối cùng nó vẫn ko chịu được cơn đau mà ngã quỵ xuống.
***
_Sao em lại kéo anh ra đây chứ? -Tùng bực dọc hỏi
_Anh tính làm kì đà sao? -Vy khinh thường liếc
_Kì đà gì chứ? Nếu để anh em tốt dính vào thuốc độc như cô ta sẽ chết chắc! -Tùng nói
_Ko cho anh nói chị em tốt của em là thuốc độc! -Vy cảnh cáo
_Gì chị em tốt chứ? Em với cô ta chị em tốt lúc nào? -Tù thắc mắc
_Thì........đợi tí em nghe điện thoại đã -Vy chạy ra một chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại
_Alo, chị Ann à, có chuyện gì ko?
_Vy, có phải Nhi nó ở cạnh em ko? -Ann lo lắng
_Đúng vậy, sao vậy chị? -hình như có chuyện nghiêm trọng thì phải
_Chết rồi, em mau đưa nó đến bệnh viện O mau, hôm nay có cuộc phẫu thuật đấy, bác sĩ nói tình trạng nó bây giờ ko khả quan cho lắm!
Ann mới vừa nhận được phiếu kiểm tra tổng quát của nó. Tình trạng sức khỏe còn tệ hơn khi vẫn còn ở Mĩ. Tỉ lệ thành công ca mổ tụt xuống 35% thành công. Bác sĩ yêu cầu nó lập tức làm phẫu thuật nhưng khi mọi người mò đến phòng lại chẳng thế nó đâu. Nó có biết mình hiện giờ đang rất nguy hiểm ko?
_Dạ, em biết rồi! -Vy cuống cuồng chạy về phòng bar của hắn
Tùng thấy Vy như thế cũng vội vàng đuổi theo. Đến lúc mở cửa phòng anh lại giật mình khi thấy hắn đang ôm chầm lấy nó lay tỉnh.
_Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? -Tùng hỏi
_Mình......ko biết.....bỗng dưng cô ấy lại ngã xuống bất tỉnh......-giọng hắn ko nén run sợ
_Ko ổn rồi, mau lên, mau đưa cô ấy đến bệnh viện làm phẫu thuật! -Vy ra lệnh
_"Phẫu thuật"? -cả Tùng và hắn đều đồng thamh hỏi
_Để giải thích sau. Mau đưa nó đến bệnh viện nếu ko ko kịp nữa bây giờ, thời gian của nó còn ít lắm đấy! Vy thúc giục
Hắn nhanh chóng bế nó dậy vụt nhanh ra bên ngoài. Vịt con, em nhất định đừng xảy ra chuyện gì nhá!
***
Phòng phẫu thuật bật đèn sáng......
_Bác sĩ, hô hấp của bệnh nhân đang yếu dần -cô y tá lưu loát dùng tiếng Anh nói với vị bác sĩ nước ngoài
_Mau tăng oxi cho cô ấy!
_Nhịp tim bệnh nhân đang yếu dần thưa bác sĩ -y tá nói
_Ko hay rồi, bệnh nhân ko có ý định tiếp tục sống, phải làm sao đây bác sĩ? -một bác sĩ khác hỏi
Vì bác sĩ John là bác sĩ phẫu thuật chính nên toàn bộ quyết định đều phụ thuộc vào ông.
_Tôi nhất định cứu sống cô ấy! -John tự tin
Tú Nhi là bệnh nhân đặc biệt nhất của ông. Cô ấy có một ước mơ hạnh phúc vĩ đại. Điều đó làm cô có nghị lực chiến đấu với căn bệnh ác liệt này. Một cô gái còn trẻ thế này phải sống để bay đến nơi tình yêu của nó mới đúng!
Mệt mỏi quá! Nó mệt mỏi quá! Nó muốn buông xuôi, buông đi tất cả. Nó sẽ đi đến nơi nó muốn. Chỗ đó có lẽ còn hạnh phúc hơn ở đây. Nơi này tuy lưu giữ quá nhiều hạnh phúc nhưng cũng là nơi khiến nó đau khổ nhất! Nó sẽ biến mất như mong muốn của hắn. Sẽ trả lại hạnh phúc cho hắn. Nó ko còn sức để tiếp tục kéo hắn lại nữa. Vậy nó bơi ra xa khỏi hắn vậy. Đúng! Ra xa khỏi hắn........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui