-Chuyện là vậy nè: năm my 17 tuổi, sau khi đi học xong, my cuốc bộ về my vừa đi bộ vừa hát líu lo, thì vô tình đụng trúng một người đi ngược phía. My té nhào xuống đất, anh ta thì không sao. Anh ta chạy lại đỡ my, thì my đã bị trật chân, anh ta cõng my về. Trên đường về, 2 người họ nói chuyện tíu tít với nhau, có vẻ nói chuyện hợp nhau lắm. Rồi họ quen nhau, my yêu anh ta nhiều lắm, yêu đến mạng sống mình cũng không cần, thậm chí bất chấp cả tính mạng để cứu anh ta trong một lần tai nạn, tưởng rằng anh ta sẽ rất biết ơn và sẽ yêu my nhiều hơn. Ai ngờ……… - cô kể tới đây thì nước mắt bắt đầu rơi, cô tức giận nắm chặt tay, ánh mắt mang đầy vẻ căm phẫn, anh thấy thế thì không hiểu sao lại nắm tay cô, cô như có sức mạnh được truyền nên kể tiếp, dùng ánh mắt khinh bỉ để nói.
-Ai ngờ, anh ta không những không biết ơn, mà anh ta chưa bao giờ yêu my, và chính anh ta đã sắp đặt vụ đụng trúng trên đường đi học về để tiếp cận my và quen my, thực chất anh ta chưa hề yêu my và cũng không bao giờ yêu my. Do my đã từng xúc phạm người mà anh ta yêu nên anh ta mới quen my để trả thù dùm ả kia. Một thời gian, thì anh ta đá my, my cầu xin anh ta, anh ta chẳng ngó ngàng thậm chí còn tát vào mặt my, rồi ra lệnh bắt my về, nhốt my vào nhà kho. Hằng ngày, ả kia đến mắng chửi my, đánh đập my. My bị ả hành hạ hết 3 ngày, ngày thứ 4 anh ta xuất hiện, my hỏi thì anh ta nói sự thật này ra, my như sụp đổ, my đau lòng khóc nấc lên, anh ta liền tát my và ra lệnh đàn em đem my vào phòng ngủ, ra lệnh cho bọn đàn em làm nhục my. Hơn 5 thằng ra sức đùa giỡn với my, xem my như trò chơi, đẩy qua đẩy lại, rồi cuối cùng 5 thằng xé hết quần áo my ra, và từ từ thưởng thức. Cũng may, lúc đó baba my đến kịp nên chuyện tồi tệ nhất chưa xảy ra – cô khóc nấc lên, nhắc đến chuyện đó cô lại đau lòng dùm my, ánh mắt cô đầy căm phẫn
-Kiệt đau lòng khi nghe cô kể, cậu tức giận, đấm mạnh vào tường, một lần nữa máu lại bật ra.
-Mẹ kiếp, người đó là ai? – kiệt tức giận. Cô hốt hoảng kêu cậu đi băng bó, cậu đành miễn cưỡng đi
-Khải Kiến Minh – cô nói với theo, kiệt dừng chân lại
-Cô nói ai – kiệt ngạc nhiên
-Khải Kiến Minh – cô nhắc lại
-Là anh ta – kiệt nhớ lại minh lúc cầu hôn my
-Đúng vậy – cô nói
-Được lắm – kiệt tức giận nắm chặt tay bỏ đi băng bó
-Đừng khóc nữa – sau khi kiệt đi, anh quay qua nói với cô
-Ừ tui biết rồi – cô cười tưoi
-Về thôi – anh lạnh lùng nói
-Nhưng còn My – cô
-Còn kiệt mà, tí nữa nó quay lại thôi, 2 người họ cần thời gian để nói chuyện – anh nói
-Ừ, cũng đúng – cô gật đầu đồng tình
-Vậy về - anh nói, rồi đứng dậy 2 tay bỏ vào túi quần bước đi, cô cũng đứng dậy đi theo sau