Vkook | Money

Khoảng vào 23 giờ cùng ngày, cả hai người Kim Taehyung và Jeon Jungkook đã được về đến nhà.

2

Căn nhà bình thường ấm áp nay lại chẳng có một chút hơi ấm nào, yên tĩnh và lạnh lẽo. Taehyung bước vào nhà trước tiên, nhìn quanh căn nhà chẳng thấy bóng dáng của Henry đâu, Kim Taehyung buộc miệng.

"Quái lạ, cậu ta có thể đi đâu chứ?."

Jungkook từ từ tiến lại bên cạnh Taehyung, cậu nhìn anh, hỏi.

"Chuyện gì cơ?."

"Henry lại đi đâu mất rồi.", câu trả lời có chút bực dọc.

"Chắc là cậu ấy đi dạo đâu đó cho khuây khỏa thôi, đừng lo.", Jungkook vừa nói vừa bước tới xoa xoa tóc anh.

Kim Taehyung vẫn nghiêm túc, anh cầm lấy bàn tay xinh đẹp đang đặt trên mái tóc của mình xuống, giọng trầm khàn nguy hiểm.

"Em quên rồi sao? Đó không còn là Henry mà em từng quen biết nữa."

Jungkook nhìn Taehyung, mỉm cười dịu dàng.

"Tôi biết, và vì tôi hiểu rõ nên mới có đủ dũng khí để bảo anh yên tâm."

Phản ứng của Kim Taehyung đầu tiên là bất ngờ sau đó là nghi ngờ.

"Em biết Henry đang ở đâu đúng không?."

Jungkook cũng chẳng vội vàng đáp lại, cậu tiến đến cạnh chậu hoa hồng đen tuyền đang tỏa ra vẻ đẹp kì bí.

"Anh nói xem? Kẻ làm ác thì phải lãnh hậu quả như thế nào? Chúng ta đến đây không phải với tư cách là một người thi hành hay sao?."

Đóa hoa hồng mềm mại được Jungkook vuốt ve dịu dàng, cậu ấy si mê nhìn đóa hồng xinh đẹp trong tay, giọng nói nhẹ nhàng.

"Lúc nãy tôi đã định nói với anh nhưng rồi lại quên mất. Thật ra người cần được bảo vệ không phải là Ruby mà là Williams."

_______

4 giờ trước.

Chiếc xe chở tội phạm Williams vẫn đang chạy đều đều trên con đường quốc lộ. Trong xe có hai viên cảnh sát, một người lái xe, một người khống chế Williams.

Viên cảnh sát thứ nhất vẫn đang chăm chỉ lái xe, nhưng người đồng đội của anh ta nhanh chóng nhận ra vấn đề, người cảnh sát ngồi sau hơi hoảng loạn nói.

"Cậu đang đi đâu vậy hả? Đây đâu phải là đường trở về trụ sở của chúng ta."

Tên lái xe vẫn im lặng, gã từ tốn nép xe vào một bên làn đường. Cái đầu chầm chậm xoay lại nhìn hai kẻ đáng thương phía sau mình, gương mặt của con người đã không còn, tại thời điểm đó là một chiếc mặt nạ đang mỉm cười toác hoác.

Một làn khói bao phủ cả chiếc xe, những tiếng cháy tí tách của lửa rồi lại một cơn gió đi qua mang tất cả oán hận trút lên ngọn lửa. Ánh lửa phừng lên thể hiện sự hùng dũng của mình trong đêm tối, xuất hiện và mang đi tất cả oán niệm thế nhân.

_

3.00 am.

•cạch•, cánh cửa nhà mở ra một thân người cường tráng bước vào.

"Đây."

Một cốc nước ấm được đưa đến trước mặt Henry.

"Khi vừa trở về nhà, uống một cốc nước ấm sẽ tốt cho bao tử hơn."

"Đợi tôi à?.", Henry nhận lấy cốc nước.

"Ừ, nếu không phải là tôi dỗ dành tên kia ngủ thì có lẽ cậu đã bị 'xử tử' rồi.", Jungkook nhướn mày đắc ý.

Henry khẽ liếc sang căn phòng đã lặng im kia, mỉm cười ẩn ý.

"Sao cậu lại giúp tôi?."

"Thì...chúng ta khá giống nhau, tôi biết thứ cậu phô diễn ra thường ngày không phải là con người thật của cậu."

"Và Jeon Jungkook cũng thế?."

"Không đúng nhưng cũng không sai."

Cả hai nhìn nhau im lặng hồi lâu, rồi chẳng biết ai là người mở đầu mà những tiếng cười nho nhỏ vang lên.

"T-tôi có vấn đề về mặt tâm lý thì thôi đi, đến cả cậu...là người bình thường m-mà cũng thế à?.", Henry cố nén cơn cười, nói mà hấp hối như sắp lên thiên đàng.

"Người ta là tính cách trời phú, chứ có điên như cậu đâu mà bảo thế?.", Jungkook cười châm chọc.

"Muốn đấm nhau không? Tôi súng, cậu dao.", Henry vẫn cười tươi.

"Khôn như cậu nhà cũ tôi xích đầy đấy thôi. Tôi nhường cậu súng, tôi dùng lựu đạn.", Jungkook cười hiền.

"Bên đây có Staly Ruby, bậc thầy vũ khí nhé.", Henry trở nên đanh đá.

"Xin lỗi chứ bên đây có Kim Taehyung hoàn hảo về mọi mặt nhé.", Jungkook ngông nghênh.

Henry bực bội nhìn Jungkook, cậu ta chép miệng.

"Thôi, ngưng được rồi. Về phòng ngủ, mai còn trở về Mỹ."

Cái này là thấy khó nên rút lui, chứ thật ra Henry cũng chẳng sợ ai đâu, chỉ là "Kính lão đắc thọ" mà thôi.

Jungkook cũng trở lại dáng vẻ nghiêm chỉnh, cậu nắm lấy hai chiếc vali kéo từ sau lưng lên phía trước.

"Không cần, tôi đặt vé rồi. Đi trong đêm nay."

"Nhanh thế à? Không định từ biệt người thương của cậu sao?.", Henry nhìn Jungkook, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Không, hai lần trước anh ta bỏ tôi lần này là đến lượt tôi. Chẳng cần tạm biệt gì cả.", Jungkook dứt khoát kéo vali đến bên cửa chính.

Bỗng dưng dừng lại, Jungkook định rời đi nhưng rồi đột ngột nhớ ra thứ gì, cậu xoay người lại hỏi Henry.

"Còn cậu? Không đến tạm biệt chị ấy sao?."

Henry khựng lại giây lát, ánh mắt buồn bã, cậu ấy mỉm cười nhẹ.

"Chẳng dám, chẳng có tư cách."

Henry không phải là kiểu người dễ sai bảo, có thể nói cậu ấy là một người khá cứng đầu và bảo thủ. Đồng ý trở về Mỹ không phải để chữa bệnh, mục đích của Henry là né tránh Ruby. Cậu ta chọn cách chạy trốn khỏi những tội lỗi mà cậu ta đã gây ra, nói thẳng ra là không dám đối mặt với người mình yêu. Vì có lẽ sau những lời nói cay độc, sau cú tát trời giáng hôm đấy hình ảnh cậu trai tươi sáng, vui vẻ đã hoàn toàn biến mất trong tâm trí của Ruby.

Trong cuộc sống, ở một vài thời điểm ra đi chính là lựa chọn đúng đắn nhất.

______

Bản tin buổi sáng.

Chiếc xe chở phạm nhân Williams bị bốc cháy dữ dội, khi ngọn lửa bị dập tắt thì bên trong xe chẳng có một ai cả. Hai viên cảnh sát đều đã mất tích.

Khoảng 1 giờ 30 phút sau đó, nhân viên pháp y đến bảo tàng của Williams vì muốn khám nghiệm các thi thể mà ông ta đã sát hại thì phát hiện:

Thi thể của danh họa nổi tiếng Williams đã được tìm thấy bên trong chính bảo tàng của ông ta. Tình trạng thi thể vô cùng kinh khủng, khi mà tất cả nội tạng bên trong người đều bị tên sát nhân lôi ra, mắt, mũi, miệng của Williams đều bị khâu lại, những khớp tay, chân khi khám nghiệm đều bị phá nát, xương chậu và xương sườn đều bị gãy.

-

"Ra tay tàn nhẫn như vậy, xem ra Henry hiện tại không còn là cậu trai đáng yêu mà tôi từng chiều chuộng rồi.", Ruby yếu ớt, nói.

"Ừ...", Kim Taehyung đáp.

"Sao vậy? Có chuyện gì khó chịu à?.", Ruby vừa liếc nhìn đã biết Kim Taehyung đang có chuyện không vui.

"Henry và Jungkook trở về Mỹ rồi.", Taehyung lạnh nhạt.

"Thì sao?.", Ruby khó hiểu.

"Jeon Jungkook chẳng từ biệt tôi câu nào."

"Chứ lần trước đi cậu có tạm biệt em ấy hả?."

"Có, trước khi rời đi tôi đều hôn lên trán của em ấy. "

"Ôi trời, Kim Taehyung suy lụy đến vậy sao?."

"Tôi chỉ là trân trọng từng phút giây khi còn có thể bên nhau mà thôi."

"Trân trọng...giây phút bên nhau sao?..."

"Thế nào? Cô định từ bỏ sao?."

Kim Taehyung nghiêm túc nhìn Ruby. Cô ấy chỉ hiền hòa đáp.

"Yêu một người đã khó, từ bỏ người mình yêu còn khó hơn ngàn lần."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui