Vkook | Money

Kim Taehyung 5 tuổi.

Trong ánh chiều muộn có một cậu nhóc đang tay trong tay cùng mẹ, cậu thể hiện ra vô vàn cảm xúc.

"Nhưng bạn ấy là người xấu, bạn ấy đã đánh Jinna, con chỉ đáp trả lại thay Jinna thôi mà."

Người mẹ ôn nhu cười, bà xoa nhẹ mái tóc mềm của con trai.

"Vấn đề không phải lúc nào cũng được giải quyết bằng bạo lực, nếu con muốn tìm lại công bằng và bảo vệ mọi người con có thể làm cảnh sát."

Nhóc con bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng.

"Con không thích làm cảnh sát đâu, vừa cực nhọc lại nguy hiểm, làm cảnh sát á thì sự an toàn của xã hội luôn phải đặt lên ưu tiên, con chẳng muốn bỏ lại người con yêu quý đâu."

Tay cậu nhóc lại càng siết chặt lấy tay mẹ mình, nụ cười cậu rạng rỡ trong nắng chiều lung linh.

"Sau này con sẽ trở thành một đầu bếp, sẽ làm cho mẹ thưởng thức hết tất cả vị ngon trên đời. Có như thế ở bên con mẹ mới cảm thấy vô cùng hạnh phúc."

Kim Taehyung 12 tuổi.

Quyển nhật ký nhỏ nằm gọn trên bàn, từng trang giấy in hằn những dòng chữ nắn nót.

"Con lại học được thêm một món mới, con đã làm thử và thất bại khá nhiều lần. Nhưng không sao, cuối cùng thì con vẫn đã chinh phục được món ăn này tuy vẻ ngoài trông không bắt mắt lắm nhưng hương vị cũng rất ngon. Mẹ mau trở về đi, con đã có thể tự lo cho bản thân rồi sẽ không để mẹ bận lòng nữa, con cũng đã có thể cho mẹ hưởng thụ thành quả hạnh phúc rồi."

Mỗi trang giấy là mỗi giấc mơ, là nỗi niềm vô vọng của đứa trẻ 12 tuổi.

Quyển nhật ký rất nhanh đã bị mài mòn, trang cuối cùng chỉ còn lại vài con chữ cô độc.

"Con sẽ trở thành cảnh sát."

Kim Taehyung 20 tuổi.

"Tôi - Kim Taehyung với cương vị là một người cảnh sát tôi sẽ toàn tâm toàn ý với trách nhiệm và nhiệm vụ của mình, sẽ trung thực và trung thành với nghề nghiệp đã chọn. Kính trọng, lễ phép với nhân dân. Sẵn sàng bảo vệ tính mạng, tài sản, quyền và lợi ích hợp pháp của nhân dân. Suốt đời tận tụy phục vụ nhân dân, vì cuộc sống bình yên và hạnh phúc của nhân dân. XIN THỀ."

Kim Taehyung 27 tuổi.

Hắn không đắn đo, không do dự?!

Những nạn nhân, những người dân của hắn đang mang vẻ mặt gì? Đau khổ, tuyệt vọng, bất lực.

Cách họ nhìn hắn như đang nhìn sợi dây cứu mạng duy nhất của cuộc đời mình, họ không muốn chết, họ còn gia đình, bạn bè, sự nghiệp, họ còn quá trẻ để nằm lại nơi rừng núi lạnh lẽo này.

Nhưng Jeon Jungkook cũng thế mà?

Những thứ họ sợ chẳng lẽ không giống những thứ mà Jeon Jungkook vẫn luôn sợ hãi sao?

.

Không biết tại sao mà thâm tâm của Jungkook lại không cảm thấy sợ hãi về quyết định của Kim Taehyung, cậu cảm thấy điều này rất quen thuộc, một kí ức mờ ảo xoay chuyển trong trí não, kí ức mang đến một nỗi đau xé nát tâm can.

Gò má ẩm ướt, đôi mắt đã đầy những dòng biển nhỏ, nó lăn tăn rơi xuống nền đất bẩn giống như cái cách mà trái tim của Jungkook rơi xuống đáy vực sâu.

"Cho dù hoàn cảnh này có xảy ra bao nhiêu lần đi nữa thì người được chọn vĩnh viễn không phải là tôi."

Gương mặt của Jeon Jungkook thật sự vô cảm, không có biểu cảm gì ngoài những giọt nước mắt cứ rơi mất kiểm soát.

Lồng ngực của Kim Taehyung truyền đến một cơn đau kì lạ, hắn cũng cảm nhận được một nỗi đau xưa cũ.

Có phải vì quyết định hắn sắp đưa ra hay không? Cắn rứt lương tâm!

Nếu hắn không mau lựa chọn hắn sẽ mất tất cả. Nhưng nếu hắn đưa ra quyết định hắn cũng sẽ chẳng còn gì cả.

Chiếc xe bán tải bên cạnh nổ máy, tên còn lại đang muốn lùi ra tìm đường chạy thoát.

Gã, người đang bắt giữ con tin đang vô cùng hài lòng. Gã biết với cương vị là một người cảnh sát Kim Taehyung sẽ lựa chọn "người có được quyền bảo vệ" nhưng hắn cũng sẽ do dự với "người của hắn".
1

Thời gian day dứt lương tâm của Kim Taehyung sẽ là thời gian hoàn hảo để bọn nó tẩu thoát, chúng nó đã bị phát hiện nó cũng chẳng cần đem theo đám con tin rắc rối này chỉ cần hai thân thoát là được, cớm tìm ra được con đường này thì chắc chắn Licht Teufel cũng đã gặp không ít rắc rối rồi.

Còn sống thì mới có thể tiếp tục đào tiền.

Nụ cười đắc ý của gã nở ra, con dao gọn gàng trong lòng bàn tay, sợi dây liên kết sắp được cắt đứt.

Âm thanh vang lên vừa đủ, Kim Taehyung dứt khoát nói.

"Tôi chọn Jeon Jungkook."

Nụ cười của gã khựng lại, vì quyết định quá đỗi bất ngờ của Kim Taehyung mà cũng vì tia hồng ngoại quá rõ ràng trong đêm tối.

"Đ*m*."

Gã nhanh tay cắt đứt sợi dây thừng, tách biệt Jungkook và những người còn lại ra. Thanh kim loại bén ngót kề cận làn da của cậu, lực va chạm ngày càng lớn hơn.

Những người còn lại như vừa thoát khỏi vòng xích, luống cuống và vội vã họ cố chạy thoát xa khỏi gã điên cuồng loạn này.

Vì sát mép núi nên nền đất ở đó rất mong manh, sự di chuyển mạnh, đột ngột khiến nền đất có dấu hiệu nứt nẻ và sạt lở.

Kim Taehyung đã nôn nóng đến khó thở, hắn trầm giọng.

"Trả em ấy về đây."

Mắt đã chằng chịt tơ máu, sự câm phẫn dâng đến đỉnh điểm khi gã nhận thấy đã có sự can thiệp của nhiều hơn một viên cảnh sát.

Chiếc xe bán tải cũng đã không thể di chuyển được nữa, nó - người cầm lái đã bị nòng súng nhắm đến.

"Tụi mày đừng có hòng, tao có chết cũng phải kéo theo người của chúng mày cùng chết!!"
1

"Vậy sao?"

Một âm thanh châm biếm vang lên giữa bầu không khí căng thẳng.

Tia hồng ngoại nhắm đến vị trí tim gã đồng thời cũng trúng vào cánh vai trái của Jeon Jungkook.

Khóe miệng kéo lên nụ cười không thể nào khinh bỉ hơn, Jungkook chậm rãi xoay đầu nhìn gã.

"Mày sẽ chết nhưng sẽ chết cùng ai mày lại không biết. Mày có chắc thứ mày đang giữ là con người hay không?"

Giọng nói của Jungkook như gió rét đêm đông, lạnh lẽo nhưng cũng không kém phần sắc bén, thứ âm thanh có thể cắt đứt đi lý trí của bất cứ ai.

Một thế lực vô hình xâm nhập vào cơ thể gã, lồng ngực như bị một thứ gì đó quấn chặt, hô hấp của gã trở nên khó khăn trong tức khắc, ý thức cuối cùng cũng đã dần phai mờ.

Trong vô thức gã càng ghì chặt Jungkook vào sát người mình, thật sự có ý định đổi mạng hoặc là muốn trước khi nằm xuống phải hạ sát người trong tay.

Con dao trên cổ được khởi động, ấn thật mạnh vào làn da mịn màng, máu bắt đầu rỉ ra.

Kim Taehyung kiên định nhìn vào mắt của Jeon Jungkook, lần đầu tiên hắn dùng tiếng Pháp để trò chuyện.

"Je marcherai avec toi dans Berlin où ton cœur et le mien s'agitent pour la première fois, je te donnerai la plus douce des confessions."

Jeon Jungkook cũng dịu dàng đáp lại, gương mặt hiện lên nét hạnh phúc hiếm có.

"Merci de m'avoir choisi, vous n'avez pas laissé mon âme désespérer à nouveau, j'attends avec impatience la prochaine rencontre et si possible répondrai à la confession de la manière la plus sincère."

.

Làn da trắng ướt đẫm máu tươi.

Nụ cười cuối cùng nở ra như cách hoa phù dung tồn tại.

Chỉ nở rộ một lần rồi mãi mãi vụt tắt.

Cơn đau truyền từ lá phổi, không thể thở được nữa, dùng tất cả sức lực cuối cùng để ra tay hạ sát.

Con ngươi trắng dã xuất hiện một chấm đỏ.

Đoàng!

" A --------- "

Tiếng hét thê thảm vang khắp núi rừng.

Lúc mà khổng tước nghĩ rằng mình đã có thể thoát khỏi lồng giam lạnh lẽo thì trời đất trước mắt lại hẫng xuống một nhịp.

Sườn núi bị - sạt - lở.

Cả hai thân người đều rơi xuống.

"JEON JUNGKOOKKK...."

Lại một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên giữa nền ranh giới sáng tối của bầu trời.

Vụt mất...trong tầm tay?!

4

.

Kim Taehyung.

- Tôi sẽ cùng em đi dạo khắp Berlin nơi mà trái tim của tôi và em lần đầu rung động, tôi sẽ tặng cho em một lời tỏ tình ngọt ngào nhất.

Jeon Jungkook.

- Cảm ơn anh đã chọn em, anh đã không để tâm hồn em phải tuyệt vọng một lần nữa, em rất mong lần gặp sau và nếu có thể em sẽ đáp lại lời tỏ tình bằng một cách chân thành nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui