Vkook | Money

Trời đêm, trăng treo sáng tỏ vạn vật.

Phòng êm, đao kiếm tỏ sáng mọi sự thật.

-

Henry cố nén lại sự kinh ngạc, cũng không diễn trò thỏ đế nữa, lạnh nhạt lên tiếng.

"Chị diễn cũng giỏi thật đấy."

Ruby lặng im như tờ, ánh mắt sắc bén đang dò xét bóng hình quen thuộc.

"Không thật bằng cậu."

Cô ghì chặt thanh kiếm, đè sát nó vào làn da của Henry.

Cổ cậu ta cũng đang rỉ máu như trái tim của cô vậy.

Ruby rất muốn xuống tay, chỉ cần một nhát cứa nhẹ nhàng cũng đủ tước đi mạng sống của cậu trai này, nhưng...cô không cam tâm, tại sao những người cô yêu thương nhất luôn phải chết dưới bàn tay này? 

Ruby mím môi, giọng nói cứng nhắc lại đầy uất nghẹn.

"Cậu thật sự là số 13 sao?"

Henry nghe vậy thì hơi sững người, cậu ta cười nhạt một tiếng.

"Nếu đúng vậy thì sao? Không phải như vậy thì sao?"

Khoảnh khắc này, chỉ cần Henry phủ nhận một tiếng Ruby sẵn sàng hạ kiếm xuống mà buông tha cho cậu, cho dù về sau có bị trừng phạt như thế nào đi nữa.


Nhưng tiếc là câu trả lời lại chẳng như ý muốn của cô.

"Cậu sẽ chết đấy."

Henry gật nhẹ đầu, bỗng cậu đưa tay lên nắm chặt lấy lưỡi hái bén ngót, cả người nhẹ nhàng xoay lại.

Gương mặt Ruby khẽ biến sắc.

Máu nhỏ từng giọt xuống sàn nhà, Henry lại chê chưa đủ ghê tởm liền đưa lưỡi kiếm vào sát cổ, máu lại ứa ra.

"Vậy chị ra tay đi. Hôm nay, hoặc là tôi chết hoặc là tôi sẽ lấy được số dữ liệu này."

Ruby nhìn thấy sự bất chấp trong ánh mắt đen láy đó thì lập tức phẫn nộ, cô gần như hét lên.

"Sao cậu cứ cố chấp với thứ này đến vậy? Việc Richter bại tàn có lợi gì với cậu?"

Henry hơi bất ngờ, cậu ta bày ra vẻ mặt khó hiểu.

"Chị nói gì vậy? Nếu ông ta thua, chị sẽ là người được lợi còn gì?"

Đôi mắt của cô lại càng thêm ánh đỏ. Gần như là đay nghiến từng chữ.

"Cậu-có- ý- gì?"

Giọng nói đầy cợt nhả vang lên, tuy nhẹ nhàng nhưng vào tai của Ruby lại như sấm rền.

"Người ba của chị hợp tác với Richter, bản hợp đồng lớn mấy mươi năm đã lên đến nghìn tỷ đô, nếu Richter thua thì tất cả số tiền đó sẽ lọt vào tay ba chị, nhưng mà ở tiệc rượu hôm trước chị lại là người đến tiếp đãi khách hàng, vậy ba chị coi chừng đã vĩnh viễn mất đi khả năng tiếp quản, đến cuối cùng nguồn lợi sẽ rơi vào tay ai đây? Không phải là chị sao?"

Đến bây giờ Ruby mới hiểu được, trên đời này không có gì là tồn tại mãi mãi trong tâm trí của một người cả, lời hứa, tình yêu, nguyện thề tất cả đều chỉ như một cơn gió vô tình lướt qua mà thôi.

Trong đáy mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng, mượn tưởng như là không còn cảm xúc nào trong trái tim.

"Cậu...trong suy nghĩ của cậu tôi là một con người như vậy sao?"

"Ừ. Sống trên đời này làm gì có ai là không mưu tính, lợi nhuận trước mắt lớn đến vậy ngu gì mà không ôm lấy chứ."

Ruby nhắm mắt lại, cô không muốn chấp nhận bản tính thật sự của Henry.

Tâm trí của cô toàn là hình ảnh gương mặt đẹp đẽ đó đang mang đầy sự khinh bỉ mà nhìn lấy cô, máu từ các bộ phận cơ thể vẫn không ngừng tuôn ra. Ruby hận bản thân mình, đến cuối vẫn không nỡ để cậu ta chịu dày vò.

"Tôi sẽ cho cậu rời đi nhưng dữ liệu thì phải ở lại.Tôi không thể vứt bỏ trách nhiệm đối với bổn phận của mình."

Henry cười nhẹ, cậu ta không bất ngờ trước câu nói này, mọi sự đều như trong tính toán. Lúc này, khi Ruby chẳng còn muốn nhìn thấy gương mặt của Henry nữa, cậu ấy mới để lộ ra ánh mắt đau xót.

Ánh mắt và giọng điệu trái ngược nhau như hai cực âm dương.

"Giết tôi đi, chị thả tôi người bất lợi là chị. Chị muốn về lại cái lòng giam đó nữa sao?"
1


Ruby thả lực, cô cảm nhận được thanh kiếm đang được cả hai buông tha. Ít giây sau âm thanh kim loại va đập xuống sàn nhà vang lên.

"Ừ, bên ngoài cũng chẳng còn thứ mà tôi cần bảo vệ nữa. Mất đi tự do vẫn tốt hơn là đối mặt với cậu."

Henry gượng cười, hình như trái tim của cậu cũng đang vỡ vụn ra thì phải.

Cậu ta từ từ tiến đến, đối diện với Ruby, dùng đôi bàn tay đầm đìa máu của mình vén nhẹ một bên tóc cho cô, người con gái này lại nhíu mày ghê tởm mà tránh nhẹ sang một bên.

Đối với thái độ như vậy, cậu trai mang vẻ mặt phức tạp, có hài lòng lại hòa đau lòng.

.

Cảm nhận được hơi ấm đã dần lạnh lẽo, Ruby bấy giờ mới mở mắt, cô ngước đôi mắt long lanh nước lên nhìn trăng sáng.

"Mỗi lần tôi chọn tin tưởng cậu thêm một lần thì cậu lại cầm dao đâm tôi một lần. Cậu diễn giỏi lắm đến cái ánh mắt đầy tình yêu kia cũng có thể làm giả."

Henry khẽ xoay đầu nhìn lại dáng vẻ cô độc kia, bất động vài giây rồi cũng dứt khoát đi mất.

Có lời muốn nói, nhưng không dám nên lời.

"Đó không phải là giả, chỉ là bên ngoài nguy hiểm, trong lòng giam vẫn là an toàn cho chị hơn."
1

.

Trên sàn nhà tồn đọng hai thứ đau lòng.

Một bên là máu, bên còn lại là nước mắt.

===

Henry không thật sự rời đi khỏi đó.

Cậu trở ra cánh vườn, nơi có hoa, có trăng, có thể nhìn lên ô cửa sổ phòng làm việc.

Trong sân vườn có trồng một cây hoa tường vi rất đẹp, mang màu hồng phấn nhẹ nhàng.


Lần đầu họ gặp lại nhau là ở đây, dưới cơn gió mùa thu đầy cánh hoa bay.

Henry không thèm để ý vết thương trên cơ thể, cứ đứng ngắm nhìn tường vi mãi thế.

Đến khi thấy nhạt nhẽo, lại lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, vừa châm điếu thuốc lên chưa thử được bao nhiêu dư vị thì một cơn mưa ập đến, không vũ bão đáng sợ chỉ đủ để dập tắt ánh lửa hồng trên điếu thuốc.

.

Trong mưa, chẳng thể biết được là máu hay là nước mắt chính là thứ rơi xuống nhiều nhất.

.

Ừ, không đơn thuần là điếu thuốc và cơn mưa.

Tất cả đều như một giấc mộng hão huyền, thật đáng thương.

-

tạm biệt hai nhân vật này ở đây nhé, nhân duyên của họ đến đây là kết thúc rồi.
2

Henry muốn tốt cho Ruby.

Ruby muốn bảo vệ Henry.

nhưng chẳng ai bày tỏ ra nỗi lòng của mình cả, đến cuối họ hành động theo cách riêng của mình rồi dẫn đến sự chia xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận