Vợ À, Anh Đâu Có Khóc !

Công viên Q
Cô đang ngồi trên băng đá, mắt hướng ra hồ nước ở giữa công viên
- Phong!- đôi môi cô khẽ mấp máy
- Em không thể hiểu được mọi chuyện nữa rồi! Em rối lắm!- cô nhắm mắt lại nói. Từ phía sau một đôi bàn tay âm áp ôm lấy cô
- Anh biết mọi chuyện không thể giấu em nhưng anh không có can đảm để nói, cứ như vậy đi, anh thích em như vầy hơn!- anh nói. Cô đẩy anh ra tức giận nói

- Tôi xin anh, đừng xem tôi như một con ngốc nữa! Tôi nghĩ tôi và anh đừng nên gặp nhau một thời gian!- cô bỏ đi, đôi mắt ngập nước. Đôi mắt anh nhìn theo cô, ánh lên một tia buồn đậm
Mưa
Trời đang mưa giống như là khóc thay lòng cô vậy
Ướt
Mắt đẫm nước mắt hay là nước mưa đây

Đau
Đau như ngàn tim đâm vậy
Đó là cảm giác của cô lúc này, cô đi lang thang trên đường lớn
- Em về nghỉ đi, sức khỏe em còn yếu lắm!- anh từ đâu bước lại, ôm chặt cô vào lòng
- Tại sao? Tại sao em nặng lời với anh như vậy mà anh vẫn dịu dàng với em!- cô tựa đầu vào vai anh nói rồi ngất xỉu
- Là anh có lỗi với em!- anh hôn lên tóc cô rồi bế cô về nhà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận