Chương 2 (2.2) -Ê! - Hắn gọi nó. Nó không nói gì, vì vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man. -Tôi bế cưng thế này đỡ mỏi chân hơn nhỉ? - Hắn cười cợt. -Ừm...! - Nó trr lời vu vơ nhưng rồi tròn mắt, vội vàng lắp bắp - Không! Không có! Bế với bồng, sướng cái nỗi gì chứ hả? -Nỗi lòng đó! - Hắn trả lời rồi chu mỏ nhìn rất rất rất đáng yêu. -Grừ...! - Cái bản mặt đáng yêu của hắn làm nó muốn oánh ngay lập tức. -Sau này, chắc phải áp dụng phương pháp dạy mèo vào dạy cho vợ mình thôi! - Hắn nhìn xa xăm rồi nói. -Cái gì chứ? - Nó túm cổ áo hắn. -Đúng mà! - Hắn nhân lúc nó kéo cổ áo mình thì càng tiến khuôn mặt lại sát mặt nó. -Ơ... - Nó từ từ buông ra, tay buông thõng, mặt lại đỏ một lần nữa. -Thôi! Chúng ta vào dọn phòng thôi, vợ yêu của anh! - Hắn hét to rồi bế nó, chạy thật nhanh về căn phòng trước mặt. -Vợ... vợ yêu của... anh? - Nó ngẩn ngơ rồi nói lớn - Hả? Ai là vợ yêu của anh chứ! -Là cưng đó! - Hắn mỉm cười, nụ cười giết người. Hắn dừng lại trước cửa gỗ sồi của một căn phòng, khẽ đẩy cánh cửa, nó nghẹn ngào thốt lên... -Woa! -Cưng có vẻ thích nhỉ? - Hắn nhìn nó thật âu yếm. -Ừ! Mà... - Nó dừng lại rồi tiếp - Nhìn cái bản mặt anh làm tôi ngứa tay ngứa chân muốn đạp nát quá! -Hả? - Hắn trố mắt nhìn nó, ánh mắt này đã đưa bao nhiêu em vô lưới tình của hắn mà nó thì lại không sao. Thú vị rồi đây! -Vì thế nên đừng nhìn tôi như vậy nữa! - Nó gật gật đầu, tươi cười. -Không... không... cười? - Lắp ba lắp bắp, hắn chết khổ với "nàng vợ" này mất thôi. -Ừ! - Nó nói rồi nhìn quanh, tiếp - Mau lau dọn thôi! Nó nhảy khỏi tay hắn trong lúc hắn không chú ý, vẫn mãi suy nghĩ về câu nói của nó. -Này! - Nó chạy lại phía giữa căn phong, hét to gọi hắn đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ. -Ơ.. - Hắn lấy lại phong độ rồi đi thật... chậm rãi đến chỗ nó. -Đúng là rùa bò mà! - Nó cười lớn rồi lấy trên cái bàn gần đó một chiếc bút chì gỗ. Nó lấy thêm cái tạp dề dùng để dọn dẹp đã được bà Xuân Huyền chuẩn bị sẵn gần đó. Một chiếc tạp dề màu hồng phấn và chiếc váy màu trắng của nó - một sự kết hợp hoàn hảo, mái tóc ngắn được búi gọn lên cao bằng chiếc bút chì vừa lấy được. Lúc này, nó trông không khác gì một nàng công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích. Chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh như vì sao biết nói biết cười, dôi môi đỏ mọng. Nó đẹp lắm, một vẻ đẹp thuần khiết mà khó ngòi bút nào có thể miêu tả được. -Cưng... - Hắn dừng lại, đứng hình trước nó. Thịch, thịch... Trái tim của hắn đã bắt đầu đập loạn xạ, mặt bắt đầu... dỏ lên. Đây là lần đầu tiên, hắn thấy tim mình đập nhanh trước một người con gái xa lạ đến vậy, còn đỏ mặt thì hầu như không bao giờ mà sao tự nhiên ngày hôm nay lại... -Nè! - Nó chạy lại, tay không ngừng xua xua trước mắt hắn. -Hả? - Bất ngờ quá, cũng may là hắn đã định thần lại được, vui vẻ trả lời nó. -Bệnh hả? - Nó hỏi, đây liệu có được cho là một sự quan tâm không? -Không! - Hắn trả lời gọn rồi kéo tay nó - Lau dọn thôi... vợ yêu! -Mẹ ơi! Khụ... khụ... - Nó ôm cổ, trêu hắn rồi "khó khăn nói" - Nghe muốn mửa quá! -Mửa ra đây là cưng dọn đó nghe! - Hắn đập đập vai nó. -Biết rồi! - Nó trả lời rồi lăng xăng đi lấy chổi, cây lau nhà,... v... v và bắt đầu lau dọn rất chăm chỉ. Không ai nói với ai câu gì cả, cả căn phòng chìm trong một bầu không khí yên lặng khác thường. 6 giờ tối. Nó đang lau chiếc kệ nhỏ thì hắn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng. -Nói cho tôi biết bệnh của cưng được chưa? -Bệnh? - Nó cố nhớ lại lời hứa với hắn vào bữa chiều - À! Ừm... -Bệnh gì? Nói đi, cưng! - Hắn có vẻ hơi sốt ruột, vội vàng lên tiếng. -Tôi bị bệnh... bệnh mù đường... - Cúi mặt, tay nó bấu víu vào chiếc tạm dề màu hồng phấn. -Mù đương? - Hắn hỏi lại. -Ừ! Tôi không thể phân bệt được phương hướng! Nhất là vào buổi tối hoặc ban đêm... - Giọng nó buồn, như đang có điều gì đó nặng nề ở trong lòng mình. Một nỗi niềm khó có thể nói ra cho người khác biết. -Vậy hồi nhỏ..? - Hắn hơi thắc mắc. -Sau một lần lạc trong rừng thì cũng là lúc mà tôi không phân biệt được nữa! - Nó cười nhạt, cười cho cái số phận khổ sở của mình. -Không ai ở bên cưng sao? Ngoài ba mẹ! - Đi lại gần nó, hắn hỏi, lòng ngày càng lo lắng, hắn hôm nay thật kì là mà! -Chị họ tôi! - Nó trả lời, nhìn hắn một lúc rồi tiếp tục - Kém tôi một tuổi! Nhưng sống với tôi từ nhỏ nên hai chị em tôi coi nhau như ruột thịt vậy đó! -Vậy sao? - Hắn trầm lại, nó cũng có nỗi khổ riêng của mình, vậy tại sao hắn không làm một chỗ tựa cho nó nhỉ? Không, không được, hắn đang trêu đùa nó cơ mà! Hắn chìm trong dòng suy nghĩ, một phần lo ch nó, một phần lại lo cho thứ tình cảm đang xuất hiện trong tâm trí mình... -Thôi! - Nó không muốn nói tiếp nữa dù bỗng dưng nhớ đến người chị họ của mình, không biết là bây giờ, chị ra sao rồi? - Điều kiện là gì? -Điều kiện... - Hắn cười gian tà nhìn nó, căn phòng cũng đã được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Một chiếc giường đôi với hai chiếc gối, một gối ôm to đùng đoàng, một chiếc chăn và tất cả đều màu đỏ. Phía trên đầu hai người là chiếc đèn pha lê lập lờ những tia ánh sáng huyền ảo đến lung linh tuyệt đẹp. -Nói nhanh lên! - Nó giục hắn. -Hay là... - Hắn cười khì khì rồi nói - Làm theo những gì anh nói! -Ơ... - Nó suy nghĩ, nhưng vì lỡ hứa rồi nên đành chấp nhận mà miễn cưỡng gật đầu. -Hoàng Thái! - Bà Xuân Huyền ở dưới gọi vọng lên. -Dạ, mẹ! - Hắn hét to trả lời lại. -Mẹ có việc bận nên hai đứa hôm nay ở nhà nhé! Con nhớ chăm sóc thật kĩ càng cho Thúy Quỳnh đó, nghe chưa Hoàng Thái? -Vâng! - Không ngờ là ông trời lại giúp hắn - Con biết rồi mà mẹ! -Cái gì? - Nó nhìn hắn, lòng đau đớn và vô cùng lo lắng khi thấy nụ cười chết... ruồi của hắn, nhưng chỉ là đối với nó mà thôi. Sau khi tiếng khóa cửa vừa dứt thì hắn cười rất nham hiểm... -A! Anh đang làm cái gì vậy hả? Hết chương 2