Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh


Cổ Lan Tâm khựng lại, tiếp tục dịu dàng nói, “Tiểu Mạch rời khỏi nhà mấy năm nay, ở nước ngoài sống nhiều năm như vậy, tư tưởng cởi mở quen rồi thậm chí gia đình em còn không hề biết chuyện nó sinh con, dù có như vậy em vẫn rất thương nó, cho dù nó không nhận, em có thể chấp nhận tất cả chỉ có một điều duy nhất em không thể chấp nhận đó chính là nó muốn cướp lấy anh”
Cố Lan Tâm không kiềm chế nổi lại nghẹn ngào, âm thanh khóc nức nở truyền đến tai Mộ Bắc Ngật.

“Bắc Ngật, anh còn nhớ chuyện bốn năm trước em giúp anh không? Em thật sự muốn gả cho anh, anh đã nói tuyệt đối sẽ không phụ lòng em đúng không?” Giọng nói dịu dàng của Cố Lan Tâm lại tiếp tục vang lên, đảo loạn suy nghĩ của Mộ Bắc Ngật.

Cô ta đã cứu anh, sự nuông chiều và yêu thương Cố Lan Tâm trong suốt bốn năm chưa từng giảm đi một chút.

Nhưng mà không biết tại sao, trong suốt bốn năm qua anh chưa hề rung động, thậm chí sau này vẫn còn nhớ đến cảm giác lúc đó.

Rõ ràng anh đã tìm thấy Cố Lan Tâm nhưng lại cứ thấy thiếu thiếu gì đó, anh từng âm thầm điều tra, Cố Lan Tâm đích thực là con gái lớn nhà họ Cố, còn người đột nhiên xuất hiện là Cố Tiểu Mạch, cũng chỉ là con riêng trước đây của Cố Chấn Hải mà thôi.

Yết hầu Mộ Bắc Ngật hơi chyển động, cố gắng nhẫn nại dỗ dành, “Lan Tâm!”.

“Bắc Ngật, em yêu anh, em thật sự rất muốn ở bên anh mãi mãi, anh có thể đừng để đứa em gái của em làm cho..” Hai chữ mê muội, Cố Lan Tâm có chút khó mở miệng nói.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của Cố Lan Tâm, Mộ Bắc Ngật không khó để đoán được lời nói của cô ta muốn biểu đạt điều gì.

.

ngôn tình tổng tài
Cố Lan Tâm chưa từng hôn Mộ Bắc Ngật, đêm trăng thanh tĩnh, nhiệt độ trong phòng liên tục tăng cao, vừa nghĩ liền làm ngày, cô ta kiễng chân lên muốn chạm vào bờ môi mềm mỏng đó của anh.

Nhưng khi Cố Lan Tâm vừa mới đến gần, Mộ Bắc Ngật đã đưa tay lên mở điện, ánh sáng chói lóa bất ngờ khiến Cố Lan Tâm không mở nổi mắt, đôi mắt tràn ngập hơi nước, đau lòng nhìn Mộ Bắc Ngật.

“Bắc Ngật, anh thật sự không muốn hôn em sao?”
“Lan Tâm, anh nói đợi kết hôn xong sẽ làm những thứ này, hiện tại anh không muốn làm tổn thương em” Mộ Bắc Ngật theo thói quen nói mấy câu từ trước để cho qua chuyện trên thực tế, đây là lý do mà anh dùng trong suốt bốn năm qua, không có cái cảm giác đó cũng chẳng có hứng thú.

Mũi chân Cố Lan Tầm hạ xuống đất, tay run run giữ chặt lấy áo anh, Bắc Ngật nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, đi vào bên trong, “Bây giờ đã muộn rồi, anh sẽ để Dịch Bách đưa em về, nghỉ ngơi cho tốt”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Cố Lan Tâm không thể từ chối chỉ đành nghe lời, gương mặt không cam lòng đi về phòng.

Mọi việc ngày hôm nay đều khiến Cổ Lan Tâm cảm thấy bất an, đứa tạp chủng kia còn chướng tai gai mắt hơn cả Cổ Tiểu Mạch, nhưng điều khiến cô căm phẫn là lúc cô chuẩn bị kết hôn với Bắc Ngật thì Cố Tiểu Mạch lại về nước!
Cố Lan Tâm dùng móng tay cấu vào lòng bàn tay rớm máu, chỉ có điều cô ta lúc này không hề để tâm đến, cả người chìm đắm trong căm phẫn, gần như phát điên.

Mộ Bắc Ngật sau khi thoát khỏi Cố Lan Tâm không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái, chợp mắt một lúc, trong đầu bỗng hiện lên giọng nói trong trẻo pha lẫn ngang bướng của Cố Tiểu Mạch lúc ban ngày.

Mộ Bắc Ngật nhanh chóng vứt đi những suy nghĩ này, ngày hôm sau, Mộ Bắc Ngật đến công ty như thường ngày.

Trong bệnh viện Cố Tiểu Mạch ngồi cạnh giường trông Nám Nám, Nám Nám đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ bé xanh xao nhợt nhạt, Cố Tiểu Mạch chu đáo lấy khăn mặt ấm lau mặt cho Nám Nám, lau xong điện thoại để trên bàn của cô reo lên.

Cố Tiểu Mạch liếc nhìn, cầm điện thoại lên đi đến cửa sổ, giọng nói trong trẻo vang lên, "Anh Nam”
“Tiểu Mạch, Nám Nám bây giờ không sao rồi, em vẫn tốt chứ? Chuyến bay bị hoãn lại nên chắc ngày mai anh mới về tới nơi” Vừa thấy Cố Tiểu Mạch nghe máy Nam Thần An lập tức quan tâm.

| Cố Tiểu Mạch nhẹ lòng, cười đáp lại, “Anh Nam, Nám Nám đã không có chuyện gì rồi, lúc đó tình hình cấp bách mới tìm anh giúp đỡ, bây giờ nghĩ lại thật là làm phiền anh quá!”
"Tiểu Mạch, còn khách sáo với anh vậy sao? Anh kiểm tra tiền viện phí, em đã nộp rồi à?” Nam Thần An dịu dàng hỏi.

Không nhắc cái này thì không sao, nhắc đến Cổ Tiểu Mạch liền nghĩ đến viện phí đắt đỏ đó, cô cắn răng cắn lợi, Cổ Tiểu Mạch bình thường trừ tiền sinh hoạt phí thì không dám tiêu gì cả bởi vì phải dành tiền cho Nám Nám làm phẫu thuật cấy ghép tủy.

Thấy đầu dây bên kia khựng lại, Nam Thần An liền cảm thấy có gì đó không đúng, nhẹ nhàng hỏi lại, giọng nói có chút cưng chiều, "Tiểu Mạch?”
“Anh Nam, không giấu gì anh, em có thể mượn của anh một ít tiền không ạ? Tiền viện phí không phải em nộp nhưng bây giờ em.

không có tiền để trả người ta” Cố Tiểu Mạch thà làm phiền Nam Thần An cũng không muốn chen vào giữa Mộ Bắc Ngật với Cố Lan Tâm.

Nam Thần An cười nhẹ, tất nhiên không có chút do dự nào liền đồng ý.

Đến khi tắt điện thoại, Cố Tiểu Mạch mới thở phào nhẹ nhõm, quay người đi đến chỗ Nám Nám, y tá đi vào gọi Cố Tiểu Mạch đến phòng bác sĩ điều trị chính để nói chuyện.

Cố Tiểu Mạch đắm đuối nhìn Nám Nám một cái, nói đi nói lại với y tá, “Chị y tá ơi, chị nhất định phải giúp tôi trông coi cẩn thận.

Nám Nám, xin chị đó”
Y tá nhìn đứa bé yếu ớt đang nằm trên giường bệnh, gật đầu đồng ý, Cố Tiểu Mạch lúc này mới yên tâm rời đi.

Y tá vốn vô cùng buồn chán ngồi đợi trong phòng bệnh, lúc sau có người gọi cô đi thay thuốc, y tá cẩn thận đóng cửa lại rồi vội vàng chạy đi.

| Cố Lan Tâm thận trọng quan sát mọi cử động, cô đứng ở góc hành lang lộ ra đôi mắt hung hãn, không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Cô nhìn hai người Cổ phu nhân thuê ở bên cạnh, cảnh cáo, “Cầm tiền làm việc xong thì im mồm lại, bây giờ trong phòng bệnh không có người, hai người nhanh chóng giải quyết đứa bé trong đó cho tôi!”
Hai người này làm ở chợ đen, giao dịch chợ đen không phải là chưa từng làm, chỉ là lần này nhà họ Cố cho không ít tiền, họ hiển nhiên gật đầu đồng ý rồi, hai người mặc đồ bình thường, đi trong bệnh viện thì không có gì khác thường cả.

Nhìn bóng dáng họ dần dần đi về phía trước, Cố Lan Tâm khẽ nhếch miệng lộ ra một nụ cười lạnh.

Chỉ cần giải quyết đứa bé kia, Cố Tiểu Mạch lại càng dễ dàng! Cố Lan Tâm đắc chí.

Hai người nhìn nhau một cái, dừng lại ở trước cửa phòng bệnh của Nám Nám, đưa mắt nhìn đứa bé đang nằm trong phòng bệnh, một người quay lại mở cửa phòng bệnh, rất tự nhiên đi vào phòng.

Người đàn ông tiến đến giường của Nám Nám, sắc mặt trầm lặng, đang định đưa tay rút bỏ máy thở, tay còn lại đưa đến đầu kim ở cổ tay Nám Nám.

Nám Nám đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, vốn thời điểm này phải dựa vào những thứ này để chống đỡ, nếu như rút bỏ máy thở, bệnh của Nám Nam sẽ lại tái phát, vậy thì gay go rồi.

Người đàn ông nhìn thấy đứa bé xinh như búp bê không chút động đậy, ngón tay đã chạm đến máy thở, bất ngờ nghe thấy giọng nói gấp gáp, “Dừng tay!”
Cổ Tiểu Mạch cầm bệnh án trong tay đang đứng trước cửa phòng bệnh, hô hấp có chút khó khăn, đôi mắt âm u nhìn người đàn ông, tim cô đập thình thịch, nhanh chóng bước đến.

Một người đàn ông khác đứng canh trong phòng bệnh lập tức ngăn cản Cổ Tiểu Mạch, cơ thể to lớn ngăn không cho cô tiến đến, Cổ Tiểu Mạch mở to mắt nhìn người đàn ông, cho dù cô rất lo lắng sợ hãi nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại, "Ai đã phải các người đến đây?”.

Người đàn ông nhận được chỉ thị của Cố Lan Tâm nếu có một người phụ nữ ngăn cản có thể giải quyết cả thể luôn, dù sao bọn họ xử lý xong cũng sẽ nhảy qua cửa sổ trốn đi.

"Tốt nhất đừng có quấy rồi bọn tao làm việc nếu không bọn tao sẽ không khách sáo đầu!” Người đàn ông lạnh lùng nói.

Người đàn ông phía sau nhắm mắt làm ngơ tiếp tục kiểm tra trên cơ thể Nám Nám, Cố Tiểu Mạch sợ hãi vô cùng, hai tay nắm chặt, giơ chân lên định đá vào chỗ hiểm của người đàn ông đó.

Sau đó cô há miệng to với hàm răng sắc nhọn mạnh mẽ cắn lên chỗ da hở ra ngoài của hắn, hắn bất ngờ rên lên một tiếng, sau đó đẩy Cố Tiểu Mạch ra.

Cố Tiểu Mạch làm sao có sức lực chống lại hắn, lảo đảo lùi lại mấy bước, Cố Tiểu Mạch trong tình thế cấp bách, trong đầu không ngừng xuất hiện kế hoạch chạy trốn, ngón tay buông thõng sờ được một vật cứng trong túi áo, Cổ Tiểu Mạch nuốt nước bọt, tiếp tục nói, “Dừng lại, hôm nay tôi không ngăn cản được các người, nhưng nếu bây giờ tôi hét lên, các người sẽ xử lý luôn cả tôi nên tôi sẽ không hét lên!”
Người đàn ông hừm lạnh một tiếng, Cố Tiểu Mạch cũng coi như biết điều.

Cố Tiểu Mạch không dám dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Nám Nám, “Tôi mới về nước không lâu, hai vị đại ca, không biết hai người vừa ý điểm nào của Nám Nám? Nó chỉ là đứa bé bốn tuổi, hai người nhẫn tâm làm tổn thương nó sao? Nếu hai người thiếu tiền, tôi..tôi sẽ đưa tiền cho hai người”
Một trong hai người đàn ông có vẻ rất hứng thú, nhưng người còn lại đợi không được, lên tiếng nhắc nhở, “Xử lý xong đứa nhỏ này sau đó xử lý cả người phụ nữ chướng mắt này, chúng ta liền xong việc, đừng lãng phí lời với cô ta”
Cố Tiểu Mạch nghe kỹ họ nói chuyện, bọn họ vừa nhìn là biết đã có chuẩn bị mới đến, rốt cuộc là ai lại ra tay tàn nhẫn với Nám Nám như vậy??
Tay của Cố Tiểu Mạch đã cho vào trong túi áo, vừa nãy cố nói nói chuyện điện thoại với Nam Thần An, bây giờ cô liều lĩnh bẩm nút gọi đi.

Cố Tiểu Mạch dần dần bước về phía trước, “Đừng mà, đừng mà! Các người muốn gì tôi cũng cho các người có được không? Đừng làm hại Nám Nám!”
Cố Lan Tâm đứng ở bên ngoài, từ lúc Cố Tiểu Mạch đi vào phòng bệnh đến giờ vẫn chưa thấy đi ra, cô vui sướng nghĩ, tầm này chắc hai người đàn ông kia đã giải quyết hai mẹ con Cố Tiểu Mạch dễ như trở bàn tay rồi?
Đúng lúc cô hả hê đắc ý chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một thân hình to cao đang đi về phía phòng bệnh, bước chân của Cố Lan.

Tâm khựng lại, nửa người trên lấp vào sau bức tường, mắt nheo lại, Bắc Ngật! Sao anh ấy lại đến đây?
Cố Lan Tâm có chút dự cảm không lành, vội vàng nói vào tai nghe, “Hiếp Cố Tiểu Mạch ngay lập tức!”
Người đàn ông đeo một cái tai nghe nhỏ ở tai, đúng lúc này nghe thấy giọng nói của Cố Lan Tâm, đôi mắt sáng lên, sải bước đến chỗ Cố Tiểu Mạch.

- ----------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui