Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh

Nghe thanh âm dịu dàng đầy lo lắng vang lên, Hàn Dạ Thần ngẩng đầu lên. Bỗng “Thịch” trái tim anh trật một nhịp khi nhìn cô gái trước mặt mình. Cô gái với ngũ quan thanh tú, không qua đẹp nhưng lại mê hoặc anh đến vậy. Đôi mày lá liễu đang nhíu lại vì lo lắng cho anh còn giọng nói nhẹ nhàng hay như từng nốt nhạc trong một bài hát. Trong lòng Hàn Dạ Thần như đang chảy qua một dòng ấm áp, đã lâu anh không cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ một người sau khi ba mẹ anh mất. Anh biết cô chân thành vì khi nhìn ánh mắt và cử chỉ của cô thì nó đều toát lên vẻ chân thành. Thấy Hàn Dạ Thần nhìn mình không chớp mắt, Mạc Vi Như có chút ngại ngùng mà gãi gãi đầu, hai tai hơi đỏ lên, cô cúi đầu nhẹ giọng nói

- Anh...anh gì ơi! Mặt tôi có dính gì sao?

- Há...à không...không có gì - Hàn Dạ Thần ngại ngùng, bộ dạng cô thật quá dễ thương khiến anh muốn ôm cô vào lòng. Chắc chắn nếu có ai nhìn thấy dáng vẻ này của anh thể nào cũng tròng mắt rớt xuống.

- Vậy sao anh nhìn tôi? - Mạc Vi Như cúi đầu

-... - Hàn Dạ Thần mím môi, hai má thoáng qua chú sắc đỏ, anh quay đầu đi.

- Hì - Mạc Vi Như phì cười, trông anh ta thế mà lại đáng yêu quá, lời nghĩ không nhịn được mà bật thốt ra - Anh đáng yêu thật!

Hàn Dạ Thần giật mình, mắt mở to nhìn cô. Đáng yêu? Cô ấy nói mình đáng yêu? Anh nên có tức giận mà đánh người nhưng là cô nói, anh lại thấy buồn cười. Lần đầu nghe người khác nói anh đáng yêu, anh quả thực không biết nên thế nào!? Một câu khen của cô mà hỏng hết hình tượng băng lãnh của anh. Nhưng anh không tức giận mà là cao hứng. Phải! Là cao hứng.


Mạc Vi Như nhận ra lời mình nói vô ý, cô xấu hổ cúi đầu thấp hơn gần như muốn chôn mặt xuống đất “Sao vậy trời...huhu ngại chết đi được” Hàn Dạ Thần thiếu chút nữa bật cười, cô thật quá đáng yêu mà, Hàn Dạ Thần cảm giác mình đã yêu cô gái nhỏ trước mắt này rồi. Đây gọi là gì nhỉ? Là yêu từ cái nhìn đầu tiên chăng? Hàn Dạ Thần mỉm cười. Mạc Vi Như thấy anh không tức giận cũng không có nói gì, cô hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm. May quá, người ta không có tức giận nha...

Mạc Vi Như nhẹ nhàng đỡ anh đứng dậy, cô vừa đỡ anh vừa dịu giọng “Anh đứng dậy được không? Đầu còn choáng váng chứ? Để tôi đỡ anh về nhà tôi, anh thay quần áo luôn cho đỡ lạnh, ở đây buổi sáng dù có nắng ấm nhưng gió biển dễ cảm lắm! Nhà tôi ngay gần đây thôi, anh cố chịu chút nha” Hàn Dạ Thần dựa vào thân hình mềm mại mại của cô, anh không phải yếu đuối gì mà không đi được nhưng cô gái này lo lắng cho anh như vậy thì anh cũng nên tận dụng khoảnh khắc này mà kéo gần khoảng cách giữa cô và anh, được thân mật với cô, cảm giác thật thoải mái. Chỉ là, khi dựa vào vì chiều cao chênh lệch lớn, cô chỉ cao đến ngực anh mà anh từ trên liếc mắt xuống có thể thấy khe rãnh ngực sâu quyến rũ, nội y màu xanh da trời bao bọc, nổi bật màu da trắng nõn làm anh miệng đắng lưỡi khô. Chiếc áo thun của cô có hay không mà mỏng rộng đến vậy. Hàn Dạ Thần không khỏi cảm thấy nóng nực, giờ anh lại muốn ngâm mình trong nước lạnh cho vơi đi lửa nóng trong người. Nhìn đến bờ môi đang liên tục đóng mở nói chuyện với anh, Hàn Dạ Thần lại nhớ đến xúc cảm mềm mại ngọt ngào khi cô hô hấp nhân tạo cho anh, vị ngọt đó làm anh chỉ muốn chìm đắm trong đó, đáng lẽ anh nên giả vờ thêm. Haizzz thật đáng tiếc mà... nghe tiếng thở dài của người đàn ông bên cạnh mình, Mạc Vi Như thắc mắc - Sao anh lại thở dài? Có chuyện gì sao? Mà sao người anh nóng quá vậy? Chắc anh bị cảm rồi, chúng ta nên đi nhanh thôi - Mạc Vi Như hốt hoảng khi tiếp xúc với nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, cô đưa tay lên trán anh, rồi nhanh lẹ đỡ anh về.

Vì phải đỡ thêm một người, lại thêm chạy nhanh cùng ánh nắng mặt trời làm cô toát mồ hôi. Mạc Vi Như thở hổn hển làm Hàn Dạ Thần đau lòng không thôi. Anh có phải quá ác độc khi để cô vì mình mà như vậy không. Muốn đưa tay lau mồ hôi trên trán cô nhưng chợt rút tay về, bây giờ chưa phải lúc, nếu anh hành động như vậy sẽ dọa cô chạy mất. Không nên không nên. Nhà của Mạc Vi Như là một ngôi nhà nhỏ nhưng trông rất ấm cúng và đầy đủ, thiết kế cũng khá hiện đại. Mạc Vi Như đỡ anh đến cửa nhà thì có một người đàn ông cũng xấp xỉ tuổi anh, dáng dấp cũng đẹp trai đang chạy tới

- Tiểu Như! Đây là ai vậy? - Thế Hải ngạc nhiên khi cô dẫ về một người đàn ông bộ dạng ướt nhẹp đang dựa vào người cô

- A...anh Thế Hải, anh giúp em đỡ anh ấy vào trong nhà đi, còn đâu chút nữa em sẽ giải thích với anh sau - Mạc Vi Như thở hắt ra

- Uh được, để tôi đưa anh vào trong phòng tôi - Thế Hải

-... - Hàn Dạ Thần im lặng, luyến tiếc rời xa thân thể mềm mại của cô, anh cũng không muốn dựa vào đàn ông, Hàn Dạ Thần đứng vững người, lạnh lùng mở miệng - Giờ tốt hơn nên tôi đi được rồi


- À vậy thì tốt rồi, anh theo tôi - Thế Hải

- Há!? - Mạc Vi Như nhìn hai người đàn ông đi vào nhà, đúng là trông anh ta khỏe vậy mà

Hàn Dạ Thần đi theo sau Thế Hải, anh không ngừng nghĩ về mối quan hệ của cô gái kia với tên đàn ông này. Hắn còn xưng hô thân mật với cô nữa chứ! Aish điên quá, nếu có súng ở đây chắc anh đã cho tên đàn ông này một viên đạn ( Khủng bố quá!!) Càng nghĩ mặt anh lại tối sầm lại, khí lạnh tỏa ra đến dọa người, Thế Hải đi phía trước cũng không khỏi thấy run người.

Dẫn Hàn Dạ Thần vào trong phòng, Thế Hải lục tủ lấy một bộ quần áo rồi đưa cho Hàn Dạ Thần

- Anh mặc đồ tôi đi, trông dáng người anh cũng khá giống tôi nên mặc chắc sẽ thấy thoải mái hơn - Hàn Dạ Thần cầm lấy bộ quần áo

- Phòng tắm ở kia, anh cứ từ từ mà dùng, tôi ra ngoài trước - Thế Hải mỉm cười nói rồi đi ra ngoài


Nghe tiếng cửa đóng, Hàn Dạ Thần nhìn xung quanh căn phòng, đúng là phòng của con trai thật! Hắn ta là gì của cô? Còn ở trong nhà cô nữa!? Hàn Dạ Thần bực tức đi vào phòng tắm.

Khi đó, ở ngoài

- Em nói đi - Thế Hải ngồi xuống ghế sofa đối diện cô

- Thì lúc em đi lượm vỏ sò thì bắt gặp được anh ấy bị sóng cuốn vào bờ - Mạc Vi Như giải thích

- Chết đuối sao?

- Chắc vậy? Mà cũng may em đã học qua các thao tác cứu người đuối nước nên anh ấy không có sao - Mạc Vi Như vui vẻ nói

- Thế em có...hô hấp nhân tạo...cho anh ta không? - Thế Hải ngập ngừng, dù cho là để cứu người đi nữa thì anh vẫn thấy khó chịu.

- haha, anh hỏi làm gì? Thôi, chúng ta đừng bàn vấn đề này nữa nha, anh đi mua thuốc trị cảm hộ em nhé! để em đi nấu cháo cho anh ta. - Mạc Vi Như cười xòa, cô đánh trống lảng. Từ khi nào mà anh Thế Hải lại tò mò kĩ như vậy.


- Uh được - Thế Hải cũng không hỏi tiếp, trông cô như vậy thì anh cũng đoán được cô có hô hấp nhân tạo cho tên kia rồi, nhưng nghĩ tích cực lên thì đó không tính là hôn chỉ la môi kề môi thôi mà. Tự mình an ủi, Thế Hải ra ngoài.

Mạc Vi Như đi vào căn bếp nhỏ của nhà mình, cô bắt đầu lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh rồi thành thục làm món cháo dinh dưỡng.

Hàn Dạ Thần tắm xong, cũng thấy thoải mái hơn, giờ anh rất muốn gặp cô gái kia! Nghĩ vậy nên anh mở cửa ra ngoài, một hương thơm ấm áp bay qua, Hàn Dạ Thần có chút đói bụng anh đi xuống cầu thang. Ánh mắt chợt dừng ở căn bếp nhỏ. Thấy một dáng người nhỏ nhắn đeo thêm chiếc tạp dề đang nấu ăn, Hàn Dạ Thần tim đập nhanh trông dáng vẻ của cô thật giống như một cô vợ nhỏ. Thấy anh đi xuống, Mac Vi Như mỉm cười đi đến cạnh anh, cô đẩy chiếc ghế gỗ ở bàn ăn cho anh ngồi

- Anh thấy khá hơn chưa?

Hàn Dạ Thần gật đầu, ánh mắt băng lãnh giờ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Mạc Vi Như đỏ mặt khi tiếp xúc với anh mắt anh, cô ngắc ngứ “Ukm vậy tốt rồi, anh...anh ngồi đây đợi tôi chút, tôi đang nấu cháo cho anh, sắp xong rồi” Hàn Dạ Thần nghe cô nói đang nấu cháo cho anh, một cảm giác hạnh phúc khó tả dâng trào trong anh. Mạc Vi Như vào bếp rồi vài phút sau cô bê ra một bát cháo thịt dinh dưỡng thơm ngon đặt trước mặt Hàn Dạ Thần

- Anh ăn đi xem có ngon không?

-... - Hàn Dạ Thần nhếch nhẹ khóe môi, chỉ một bát cháo đơn giản lại khiến cho anh xúc động đến như vậy. Cầm chiếc thìa lên múc đầy thìa cháo, khẽ thổi rồi nhẹ nhàng ăn.

Mạc Vi Như bỗng cảm thấy có chút mong đợi lời nhận xét của anh, đã lâu rồi cô không có nấu cháo, không biết tay nghề có giảm hay không? Chỉ sợ nó không ngon thì quả thực rất xấu hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận