Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh

Tại biệt thự nhà Alex, hai anh em Lancy và Alex lúc này đang cùng nhau ăn cơm. Kì lạ là biểu hiện trên gương mặt của hai anh em rất là bình tĩnh, như chưa từng có vụ xung đột hôm trước. Lí do là vì Lancy bỗng dưng xin lỗi rồi hứa sẽ có chừng mực, mong anh trai thả cô ra ngoài. Sau đó là một trận khóc lóc đáng thương, Alex mủi lòng, thương em gái nên đồng ý dù anh vẫn có chút nghi ngờ. Em gái từ nhỏ quái chiêu, anh không thể không nghi ngờ sao được.

- Anh! - Lancy đặt thìa xuống bát, cô nói

- Gì!? - Alex ngẩng đầu lên

- Em...anh cho em đến Hàn thị nhé! - Lancy cúi đầu, giọng buồn buồn

- Cái gì? Đến Hàn thị? Em lại định làm gì nữa đây? - Alex nhíu mày, anh cao giọng - Em đừng có làm ảnh hưởng đến anh, bao nhiêu tàn cuộc em gây ra từ trước đến giờ đều do anh dọn hộ. Anh đã nói là đụng ai thì đụng nhưng đừng đụng vào Hàn Dạ Thần mà. Cậu ấy là bạn cũng như ân nhân của anh, anh sẽ không nối giáo cho giặc đâu. Với lại em đã hứa với anh sẽ ngoan ngoãn, giờ lại đổi ý hả?


- Alex! Rốt cuộc anh có phải là anh trai em không hả? - Lancy bị anh quát nên bực bội hét lên.

Alex nhướn mày, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô. Lancy thở hồng hộc vì bực, cô hít thở đều rồi lại nở nụ cười “hiền” giọng điệu pha chút làm nũng.

- Anh trai...em chỉ đến Hàn thị gặp anh ấy một chút thôi, em sẽ không làm gì quá phận cả...em hứa đó...nhaaaaa...! - Lancy đứng dậy, chạy ra chỗ Alex lay cánh tay anh.

- Có mà tin được em đấy! - Alex hơi buồn cười, nhéo mũi cô - Được rồi, em có thể đi nhưng mà...bắt buộc phải nhớ! Không được quá phận!

- Được được - Lancy gật đầu như băm tỏi


- Để anh nhận được cuộc gọi của Thần là em chết chắc đấy em gái - Giọng hiền hòa của Alex

- Dạ...anh trai - Lancy híp mắt, cô dựa đầu vào vai anh trai, trong đầu nghĩ thầm “Thèm mà sợ anh! Hí hí” - Bây giờ em đi luôn nhé!

- Đang giờ làm việc mà - Alex xem đồng hồ.

- Nhưng thế mới gặp được anh ấy chứ! Để giờ nghỉ trưa thì anh ấy đi ăn rồi còn đâu - Lancy phụng phịu.

- Hừ, chỉ được cái nói là hay! - Alex nhếch môi - Thôi, ăn cho xong cơm đi rồi đi đâu thì đi

- Dạ - Lancy cười híp mắt, tay cầm thìa lên ăn tiếp món canh.

Sau khi ăn xong cơm, Lancy chạy lên thay đồ, cô mặc chiếc áo màu hồng và chân váy dài ngang đùi màu trắng. Cột dây nơ ở tóc. Gương mặt xinh đẹp như búp bê trang điểm nhẹ trông hết sức đáng yêu. Lancy vừa hát vừa chuẩn bị, cô luôn phải cần giữ một vẻ ngoài xinh đẹp và tỏa sáng nhất trước Hàn Dạ Thần ( Đã có người còn hơn cả thế rồi chị ạ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận