Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh

Thấy cô dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình, Hàn Dạ Thần nhếch nhẹ khóe môi, anh múc thêm một thìa cháo vào miệng rồi gật gù khen ngợi

- Ngon lắm!

- Thật sao? - Mạc Vi Như phấn khích, được anh khen ngợi cô cũng vui mừng, tay nghề quả thực không có giảm, thật may quá!

Thấy cô vui mừng, đôi mắt to tròn phát sáng, miệng nở nụ cười ngọt ngào. Anh thật yêu chết cô!! Hàn Dạ Thần đến giật mình với suy nghĩ của mình. Cũng có ngày anh nghĩ đến tình yêu sao? Từ trước đến giờ tình yêu đối với anh là không hề tồn tại. Hiểu thì hiểu thật nhưng anh không thích mà đúng hơn là không quan tâm. Phụ nữ đối với anh cũng chỉ là hai chữ “phiền phức“. Nhưng từ khi gặp cô - một cô gái mới chỉ gặp lần đầu lại khiến anh có bao cảm xúc. Anh nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với thằng bạn thân.

Trong phòng VIP bar Night

Minh Hạo hai tay hai em, trông bộ dạng hết sức phong lưu, sờ em bên này lại hôn em bên kia. Hàn Dạ Thần đi vào nhìn thấy cảnh “trụy lạc” như vậy liền cau mày. Anh ngồi xuống ghế da, người tựa vào ghế, hai tay vòng trước ngực, nhướn mày nhìn tên kia. Minh Hạo trề môi, đẩy đẩy hai cô em xinh đẹp thiếu vải kia ra. Hai cô gái tiếc rẻ nhìn hai chàng trai yêu nghiệt trong phòng rồi ngúng nguẩy bỏ đi.

Minh Hạo chỉnh lại quần áo, ngồi dậy ngay ngắn. Rót cho Hàn Dạ Thần một ly rượu

- Thần, cậu có việc gì cần tìm mình?

- Tự cậu xử lý cô ta đi - Hàn Dạ Thần ưu nhã nâng ly rượu lên nhấp một ngụm

- Cô ta? Ai? - Minh Hạo nghi hoặc, nhiều cô quá anh không biết ai nha

- Chu Lệ! - lạnh lùng phát ra hai chữ


- À... - Minh Hạo vỗ đùi một phát, anh ngân dài như đã hiểu - Cậu không thích cô ta sao?

Hàn Dạ Thần nhướn mày, Minh Hạo biết mình hỏi thừa thãi nên anh cười xòa “Ok, là tại mình,mình sẽ xử lý”

Im lặng uống rượu một lúc, Minh Hạo chợt nói “Thần, cậu biết không? Yêu là một căn bệnh đáng sợ“. Hàn Dạ Thần tay đang lay ly rượu bỗng dừng lại “Vẫn chưa quên được?”

- Mình chưa quên được cô ấy, chưa bao giờ quên được... dù có cố gắng... cũng không thể nào quên được - Như một người đã say, Minh Hạo lẩm bẩm, anh uống hết ly rượu nặng. Anh nói tiếp - Thần! Cậu chưa yêu nên chưa biết, mình không quên được cô ấy, cậu cũng đừng coi thường mình. Người chưa yêu ai như cậu sao biết được. Để mình nói cho cậu biết cảm giác yêu nó tuyệt diệu lắm, cậu sẽ được cảm nhận bản thân mình thay đổi nhiều như thế nào vù người ấy. Khi được trải nghiệm rồi, cậu mới biết được...

- Thừa thãi - Nói hai chữ như tạt gáo nước lạnh vào cảm xúc của Minh Hạo, anh ta bật cười, Hàn Dạ Thần nâng ly rượu lên “Thôi, uống đi, hôm nay tớ gọi cậu chủ yếu để uống rượu giải sầu, không nên nhắc tới những chuyện trước kia” Minh Hạo nhếch môi “Hàn thiếu thật có lòng, chầu này cậu khao, ok!?” “Được” “Haha”

Cảm nhận bản thân thay đổi nhiều về người đó? Anh từng nghĩ đó chỉ là chuyện cười, thay đổi? Không ai có thể thay đổi được anh. Nhưng có vẻ Hạo nói đúng, mình đang được trải nghiệm đây điều đó đây. Thấy anh trầm tư, Mạc Vi Như lấy tay đưa qua đưa lại trước mặt anh, nhẹ giọng gọi “Anh...anh gì ơi!” Hàn Dạ Thần ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt chim ưng như xuyên qua cô khiến Mạc Vi Như hơi giật mình. Mạc Vi Như ngồi xuống ghế đối diện anh, cô đưa tay ra - Từ lúc gặp đến giờ tôi chưa biết tên anh, tôi là Mạc Vi Như, anh tên gì?

-...Hàn Dạ Thần.. - Hóa ra cô tên là Mạc Vi Như, tên thật giống như người. Mỉm cười, khẽ lẩm bẩm tên cô “Mạc Vi Như...”

- Hàn Dạ Thần? Nghe thật hay nha - Mạc Vi Như hip mắt cười, khen ngợi

Hàn Dạ Thần bật cười làm Mạc Vi Như ngẩn ngơ. Vẻ lạnh lùng ban đầu của anh đã không thấy đâu...nụ cười của anh thật đẹp khiến trái tim cô rung động từng hồi. Cô không kịp nghĩ đã thốt lên “Anh cười rất đẹp!” Hàn Dạ Thần cũng bất ngờ với chính mình. Anh mỉm cười, người mang nụ cười đến cho anh - cô là người con gái đầu tiên. Cũng không ngại cười thêm để mê hoặc cô. Mới vừa rồi, cô đã khen anh. Hàn Dạ Thần vui vẻ nghĩ

Mạc Vi Như cảm thấy khen anh không có gì lại sai cũng chẳng có gì là ngại nên cô cũng quên đi khoảng cách của hai người, xem anh như là một người bạn thân mà nói chuyện. Hàn Dạ Thần cảm giác được cô đang chủ động rút ngắn khoảng cách của hai người liền vui sướng. Nhưng biết cô chỉ xem mình ở mức tình bạn, anh không khỏi khó chịu. Hàn Dạ Thần trong đầu lúc này đang dần hình thành một kế hoạch “đánh nhanh thắng nhanh” một khắc mang cô về Hàn gia làm vợ anh, làm phu nhân của Hàn gia. Hàn Dạ thật ánh mắt léo lên một tia gian xảo, Mạc Vi Như không để ý thấy.

“Cạch” - tiếng cửa mở


Thế Hải đi vào nhà, tai xách một túi thuốc và một túi đồ ăn. Mạc Vi Như đứng dậy chạy đến xách lấy hai túi rồi đặt trên bàn, cô lấy khăn lau mồ hôi cho anh và nước lọc cho anh uống.

- Lại nắng to rồi hả anh? Sao chảy mồ hôi nhiều thế này?

- Nắng mới lên rồi, nóng chết đi được - Thế Hải uống hết cốc nước, dễ chịu thở hắt ra, để cô lau mồ hôi cho mình xong mới đặt cốc xuống bàn - Anh đi tắm cái đây!

- Ukm - Mạc Vi Như

Hàn Dạ Thần mặt tối sầm, hai người kia không hề để ý còn có anh ở đây sao? Cô còn dám dùng động tác thân mật với anh ta! Nhìn họ anh thấy giống một cặp vợ chồng. Điều đó làm anh muốn giết người. Mạc Vi Như xem qua vỉ thuốc trong túi rồi bóc ra cho Hàn Dạ Thần một viên thuốc. Cô lấy cho anh một cốc nước lọc rồi đưa trước mặt anh

- Hàn Dạ Thần, anh ăn xong rồi uống thuốc đi cho mau khỏe

Hàn Dạ Thần im lặng một hồi mới lấy viên thuốc trên tay cô và cỗ nước, uống xong.

- Bây giờ anh đi nghỉ đi, để tôi làm vài món, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi. Anh cứ nghỉ ngơi ở đây. - Mạc Vi Như đỡ anh vào phòng.

- Uh... mà cô cho tôi mượn điện thoại được chứ!?

- Được - lấy điện thoại trong túi ra đưa cho anh


Hàn Dạ Thần đợi cô ra ngoài, anh bấm số điện thoại

- Alo... - giọng đàn ông đầy mệt mỏi vang lên

- Hạo!

Nghe giọng quen quen, Minh Hảo tỉnh ngủ bật người dậy, anh nhìn số điện thoại lạ liền nghi hoặc hỏi “Ai?”

- Hàn Dạ Thần

- Hàn Dạ...há? Thần? - Bất ngờ đến độ suýt ngã khỏi giường, Minh Hảo như hét vào trong điện thoại - Cậu còn sống?

-... - Hàn Dạ Thần đen mặt, hỏi cũng quá hay đi

- Hàn Dạ Thần...trời ạ lão đại!! Cậu đã ở đâu vậy? Mình cho rada định vị tìm thì không thấy?

- Nơi rất bình yên - đúng là nơi rất bình yên và...hạnh phúc

- What? Nơi rất bình yên? Nói cái gì vậy hả? Rốt cuộc lí do ra sao? Tớ nghe mấy tên thuộc hạ liên mồm nói bom biếc gì đó, là sao hả?

- Bị gài bom

- Vậy là thật sao? Hàn thiếu, sao cậu có thể sơ suất như vậy? Tên Mục Đồ này thật đáng chết mà, sao cậu dễ dàng cho hắn một phát đạn xuyên cổ họng vậy? Đáng nhẽ phải cho hắn chết thảm hơn chứ!


-... tớ chỉ báo tin cho cậu, nói đến đây thôi, cúp..

- ây ây, cậu không định trở về bang và công ty sao? Thông tin tớ đã kịp phong tỏa, đã không xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu cũng cần về đi chứ! - Minh Hạo nói một tràng, chợt anh nghĩ đến gì đó liền ranh mãnh cười “Lão đại, lí do cậu chưa muốn về là gì vậy? Haha có phải là vì có...phụ nữ hay không?”

- Cúp...

- Ây ây chờ đã, cho biết chỗ đi, tớ sẽ đến

- Khi nào muốn về thì tớ sẽ nhắn.

- ây đợi đã...

“Tút...tút...tút”

- what the? - Minh Hạo trân trân nhìn chiếc điện thoại. Tên này tìm được thú vui rồi đây, lại còn cái gì mà một nơi bình yên. Chắc chắn là có phụ nữ! Chắc chắn...haha hay rồi đây

Hàn Dạ Thần, nằm ra giường. Cầm chiếc điện thoại của cô lên xem. Chiếc điện thoại cảm ứng nhãn hiệu sam sung màu trắng đơn giản. Anh vào phần ảnh. Phát hiện trong đó gần như là ảnh cô tư chụp. Cử chỉ thật đáng yêu và xinh đẹp khiến anh không thể kìm lòng mà nhìn đi nhìn lại. Còn phần lớn là chụp với bạn bè và quan trọng phải nói đến là hình như Vi Như của anh rất thu hút cánh đàn ông thì phải. Có hình ảnh cô diện váy trắng ren không tay, mái tóc đen mượt để gọn sang một bên vai, trên đầu còn cài chiếc cặp nơ đen. Dáng vẻ chụp đáng yêu, xung quanh cô là...ba bốn chàng trai miệng cười tươi. Tất cả đều nhìn vào khung hình. Hàn Dạ Thần hai mắt ánh tia lửa, bàn tay cầm điện thoại siết chặt như muốn bóp nát chiếc điện thoại. Đến ảnh tiếp theo, anh muốn giết người ngay tức khắc. Cô và một chàng trai chụp hình chung. Trông cả hai đều còn vẻ non nớt, cả hai mặc đồ thoải mái đứng dựa vào nhau. Tay chàng trai vòng sau cô gái như muốn kéo cô gần hơn, còn cô gái thì tựa người vào chàng trai dáng vẻ dựa dẫm, mặt còn hơi ngẩng lên nhìn, mắt híp lại. Hai người đều tươi cười nhìn vào máy ảnh.

Hàn Dạ Thần muốn ấn xóa thì nghe tiếng mở cửa cùng giọng nói của cô liền nhanh tay để máy xuống bên cạnh, lặng lẽ nằm. Mạc Vi Như trên người còn đeo tạp dề, chạy vào thấy anh đang nằm nghỉ ngơi. Vẻ mặt hối lỗi

- Hàn Dạ Thần, xin lỗi anh! Tôi cần máy điện thoại có việc. Anh dùng xong rồi chứ

Hàn Dạ Thần gật đầu, đưa máy điện thoại cho cô. Mạc Vi Như cầm lấy, trước khi ra ngoài, cô quay đầu nói với anh “Cơm trưa sắp xong rồi, anh chuẩn bị ăn nhé” “Ukm...” “Cạch“. Hàn Dạ Thần nheo mắt lại, cô gái này đúng là quá là không ngoan. Dám chụp với người khác giới thân mật như vậy. Anh chỉ muốn thu nhỏ cô rồi nét cô vào túi mà giấu đi. Đợi đên khi anh thu phục được cô rồi, anh sẽ cho cô một vài trừng phạt nho nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận