Một chiếc taxi đậu xuống bên trái Rosé bar. Đây là quán bar lớn nhất Nhật Bản, tuy là nơi hội tụ dân chơi để giải khuây nhưng đây là một điểm kinh doanh bia rượu cực kỳ lớn.
Hắn đã quá quen thuộc với nơi này, phải nói là đây là “ nhà” của hắn, vì 6 ngày trong tuần hắn ở đây trừ lại ngày chủ nhật về nhà để lão già hắn khỏi càu nhàu.
“ Vào đi!”- hắn đưa tay ra ra dáng một ông chủ dân chơi trẻ thứ thiệt, lấy một điếu thuốc trong túi áo ra và châm lữa.
“ Vâng!”- nó soạt tay vào tay hắn. Thầm cười cười xem quán này có gì thú vị.
Hai người bước vào, cô gái thì như thiên thần, sang trọng, đẹp mê người. Chàng trai thì mang khí chất vương giả, vẻ mặt đẹp trai không nói nỗi nhưng đi kém với sự quyến rũ của phái mạnh là sự lạnh băng khiến người ta phải rùng mình. Hai người đi chung, một thiên thần, một ác quỷ, đáng ra phải nghịch nhau về mọi thứ nhưng khi đứng cạnh nhau, họ lại vô cùng hoàn hảo!! Như là vẻ đẹp mong manh dễ vỡ của cô được chàng trai truyền cho sự mạnh mẽ, còn trái tim lạnh băng của chàng trai thì được cô gái ủ ấm. Hai người song hành, che lắp khuyết điểm khí chất của nhau. Quả là một sự kết hợp sáng suốt của thượng đế!!!!
Hai người cùng ngồi xuống chỗ đám bạn của hắn. Mọi người mắt chữ O môi chữ A nhìn bọn họ. Một người không chịu nỗi tò mò hỏi.
“ Bảo, bạn gái mày hã?”- Nam hỏi.
“ Ừ!”- hắn khẳng định, làm cho vẻ mặt của tụi bạn hắn ủ xuống một cách nhanh chóng. Không khí nặng nề tràn ngập cả bar.
“ Chào các anh!”- nó lễ phép chào cười tươi như hoa hướng dương làm cho bao nhiêu người trong bar nhất ngây say đắm. Hắn không suy nghĩ kéo nó lại gần mình một chút. Nó bất ngờ quay sang nhìn hắn, làm mặt hắn có chút phiếm hồng. Mọi người cũng hiểu ý mà dẹp mộng trong đầu. Ai cũng ý thức được rằng bông hoa này đã có chủ, và người chủ của nó cũng không dễ dàng đụng đến, nên tốt hơn đừng ôm mộng hão huyền để tránh sau này tính mạng khó giữ.
Nó cười với hành động của hắn, và cả khuôn mặt có chút phiếm hồng rồi sau đó biến mất của hắn thật đáng yêu, làm cho nó chỉ muốn chơi cho vui cũng không được. Nó ĐẶT CỌC hắn rồi!!!!!!!!!!
“ Em tên gì?”- Hùng hỏi đánh tan không khí im lặng.
“ Thưa, Lạc Hoa Nghi”- nó trả lời theo phàn xạ.
“ Ô, anh nhận ra rồi, em là cháu gái của chủ tịch Lạc, tiểu thư duy nhất của Lạc Gia !?”- Hùng ngạc nhiên lên tiếng.
“Vâng”- nó vui tuôi trả lời.
“ Wow..”- cả đám hô to tỏ vẻ ngạc nhiên cực độ.
-----------ta là đường phân cách cuộc nói chuyện đầy tươi vui =)))-----------------------------
Cuộc nói chuyện cứ kéo dài, và hình như có ai đó đã quên đi mất sự tồn tại của hắn. Hắn tức giận, rót rượu đầy ly và uống, cứ uống.... cho tới khi đầu óc chóng váng.
“ Nghi nhi”- hắn quay sang ôm lấy nàng.
“ Anh, không sao chứ?”- nó giật mình quay lại, ôi cái tên này, sao lại uống say chứ!! Nó biết làm sao đây, không được, nó là thiên tài, không thể nào không xữ lý vấn đề nhỏ này được.
“ Anh say rồi, chúng ta về thôi”- nó nói lớn để cho hắn và mọi người nghe thấy. Ai cũng mặt ủ rụp xuống, tiếc quá đi, mới trò chuyện được đôi ba câu thôi, bọn họ không muốn phải chia tay sớm vậy đâu, gặp cái tên Vương Thất Bảo này có tính chiếm hữu cao như vậy, vừa rồi cũng đã nhìn thấy, nói chưa tới 5 phút hắn đã ghen như vậy. Hỏi sau này có đưa người đẹp đến không?