Sáng sớm hôm sau
- A! Sáng rồi sao? Trời hôm nay đẹp ghê, hôm nay cũng vừa đúng lúc mình hết bệnh, phải đòi đi chơi mơis được, mấy hôm nay ở nhà không hà, phải khuấy động cơ thể thôi. Dậy!!!!!
Nó tung mền, bật ngồi dậy, vén màn ra cho ánh sớm chiếu vào, cả căn phòng sáng hẳn lên, nó bật cười rồi chạy vào đánh răng rửa mặt. Nó hớn hở chạy một mạch qua phòng Ken, thế nhưng, anh đâu rồi? Nó chạy từng góc ngách trong nhà tìm kiếm Ken, nó gọi to tên anh thế nhưng, tiếng vọng lại trong căn nhà xa hao rộng lớn vẫn chỉ à tiếng của nó , nó cầm điện thoại lên, bấm số và bắt đầu gọi cho anh. Tay nó run run, nos bấm số điện thoại của anh, trong lòng bất an vô cùng. Bỗng nó nghe tiếng reng chuông trên bàn. Là điện thoại của Ken, nó hốt hoảng chạy lại, cần điện thoại lên, quả nhiên là anh để điện thoại ở nhà, nó bình tĩnh, chạy lên phòng khoác cái áo khoác ngoài, cần điện thoại chạy ra ngoài, bác tài xế của nó và anh cũng ko thấy đâu, chị giúp việc nhà cũng chẳng thấy, nó mở toang cửa, chạy ra ngoài đường lớn với chiếc áo ngủ phong phanh và chiếc áo khoác hồng phấn bắt taxi.
- Két!!! Cho hỏi, cô đi đâu?
- Tôi không biết, anh cứ chạy đi, lát tôi sẽ nói địa chỉ sau.
- ok!
Nó leo lên chiếc taxi , tay bấm số gọi điện thoại cho Bun, chắc chắn Ken sẽ ở nhà của Bun.
- Alo!- Chất giọng ngái ngủ vọng lại từ bên kia đầu dây bên kia
- Bun hả, là tôi, Min đây anh..
- Min hả, có chuyện gì không?
- Anh có thấy Ken không, sáng giờ Ken có qua nhà anh không?
- Không? Bộ nó đi đâu rồi à?
- Ừm, Ken đi đâu từ sáng đến giờ, điện thoại để ở nhà, tôi tìm khắp nơi cũng không thấy, làm sao đây? - bờ môi nhỏ khẽ run run như sắp khóc
- Cái gì, Ken nó đi mà không mang điện thoại theo? Trước giờ nó đâu có như vậy, dù trời có sập nó cũng mang điến thoại theo mà! ( nói nhỏ: trời có sập Ken cũng mang theo vì trong chiếc điện thoại của Ken, có thiết bị định vị bắt với điện thoại của nó, vì thế, Ken sẽ dễ dàng biết nó đi đâu)
- Tôi....tôi..tôi làm sao biết được, vậy bây giờ làm sao đây?
- Bình tĩnh, bây giờ gọi taxi qua nhà tôi, tôi sẽ gọi điện cho Gum, Quân qua để tìm Ken, chịu không, đừng khóc nữa!
- Ừm! - nó cúp máy, nói chú tài xế chở nó qua nhà Bun. Đến nới, nó mở cửa ra, mới chợt nhớ, đi vội quá nên không đem theo tiền, nó gọi điện cho Bun xuống trả tiền giúp nó. Chiếc taxi vừa lăn bánh, Gum và Quân cũng vừa tới, hai người bước xuống xe, Gum lo lắng chạy lại ôm nó vào lòng như an ủi, còn Quân, anh nhìn nó vừa xót xa, vừa đau lòng. Xót xa ở chỗ, người anh yêu lại đi khóc vì một người khác trước mặt anh, đau lòng ở chỗ, nó đã rơi nước mắt, nó đã buồn, anh không muốn nó buồn cũng không muốn nó khóc, anh muốn nó lúc nào cũng cười, cười vì anh chứ không phải vì Ken, khóc vì anh chứ không phải Ken.
Có lẽ như thế là quá ích kỷ, nhưng anh muốn như thế, thời gian còn rất dài, rồi anh cũng sẽ làm cho nó đến cạnh anh mà thôi, dù cho ông trời có trớ trêu gán ghép nó và Ken, nhưng anh cũng sẽ giành lại được tình yêu của anh, bất chấp tất cả vì ANH YÊU NÓ.
Bun dẫn mọi người vào phòng khách, mọi người bắt đầu gọi đến những nơi Ken có thể đến để tìm Ken. Bun cho biết, Ken có hai số điện thoại, một số ai cũng biết để tiện liên lạc, một số, chỉ để cho tổ chức liên lạc với nhau hoặc khi có chuyện gấp thì liên lạc với anh bằng số đó. Nó thấy Bun bấm máy gọi, nó thoáng nghe được cuộc nói chuyện gì mà "chủ tịch" rồi " tổ chức đang có chuyện " gì đó, tổ chức gì, chủ tịch nào. Nó nhìn quanh, cả Quân, Gum đều đang bận bịu gọi điện thoại. Sao ai cũng có nhiều tin tức thế, sao ai cũng bận rộn thế, sao chỉ có nó là không biết gì, chỉ có nó là không làm gì cả, chỉ có nó là ngồi yên một chỗ thôi. Thế giới của Ken thật kỳ lạ, nó không biết gì về Ken cả, nó khhong biết anh là ai, chỉ biết anh xuất thân từ một gia đình giàu có, tập đoàn của anh đứng nhất nhì thế giới. Nó không biết anh yêu ai cả, nó thậm chí cũng không biết những gì anh làm với nó mấy tháng nay, là do yêu nó hay chỉ đang đóng kịch. Rối quá, mọi thứ xung quanh thật rối. Anh giống như một cuộn len rối, chứa đựng bao nhiêu bí mật, còn nó là con mèo nhỉ ngu ngốc, muốn biết bí mật bên trong nhưng không thể nào tháo được nút rối của sợi len, kể cả những nút dễ tháo nhất nó cũng không tháo được. Thật ngu ngốc. Nó thậm chí còn không xác định được tình cảm của mình, lúc thì cảm thấy rất ghét, rất khó chịu khi Mai ở cạnh Ken, lúc thì rất ấm áp khi anh bên nó, Gum bảo thế là yêu nhưng chưa phải, đó không phải là yêu mà chỉ là vượt trên mức tình bạn nhưng không đến mức tình yêu, đúng không, hay đó là yêu thật rồi. Rối quá, rối quá, bây giờ cả căn phòng, người lo lắng cho Ken nhất là nó, thế mà người vô dụng nhất, không làm gì được cho Ken lại chính là nó. Nó thật vô dụng, một đứa vô dụng ngốc nghếch.
Bỗng Quân tiến lại gần nó, đưa cho nó miếng khăn giấy rồi an ủi nó, anh ôm nó vào lòng, nó khóc sướt mướt, anh vỗ vai nó, nó nất từng tiếng, nói với anh
- Tôi vô dụng quá, tôi không biết phải làm sao nữa, chỉ biết ngồi đây khóc như một con ngốc vậy. Toi vô dụng quá đúng không?
- Không phải đâu, thật ra, con người của mình ai cũng có một điểm tốt của mình, nhưng chỉ là do chưa đến lúc, chưa bộc xuất ra được, không có ai là vô dụng cả đâu, chỉ là bây giờ cô hoang mang quá thôi, cô cứ bình tĩnh lại là sẽ không sao.
- Tôi...tôi..hức..tôi luôn làm mọi người phải lo lắng, tôi luôn làm gánh nặng cho mọi người, thế mà khi mọi người gặp chuyện, tôi lại không giúp được gì. Tôi thật không biết phải lm sao nữa.
Quân không nói gì nữa, cứ để yên cho nó khóc, rồi vỗ vai an ủi nó, lúc này, con mèo không biết cách gỡ rối len, lại vô tình nhờ sự trợ giúp của con mèo khác.
30' sau, vẫn không có tin tức gì của Ken, Quân có chút ngờ vực, anh cầm điện thoại gọi cho Mai, quả nhiên Mai không bắt máy, anh lại gọi cho quản gia của Mai, nhận được tin Mai sáng nay đã đi ra nước ngoài, nhưng do trên đường ra sân bay gặp tai nạn giao thông lúc 6h25' nên đã phải huỷ chuyến bay lại và hiện giờ cô đang hôn mê ở phòng cấp cứu. Có vẻ như, mọi việc đã rõ rồi, Ken không phải mất tích mà là....
------------------
Jen đã quay trở lại và lợi hại hơn xưa, tada, xin lỗi các bạn vì chap này hơi ngắn, tại vì chap này ngắn mới có thể lm lề cho chap sau, vì chap sau có nhiều chuyện xảy ra lắm! Rất là gay cấn a. Bây giờ, Jen có một câu hỏi cho các bạn.
Đố các bạn, Ken đã bỏ đi đâu???? Ai trả lời được, chap sau Jen vík tặng người đó nha.