Vợ à! Mình Yêu Nhau Nhé

Sáng hôm sau
- Cạch- Cánh cửa trắng dần mở ra, một người đàn ông mặc chiếc áo blouse trắng bước vào. Mai đưa ánh mắt vô vọng nhìn bác sĩ, bờ môi nhỏ khẽ mấp máy
- Bác sĩ,.....tôi...tôi muốn xuất viện.
- Xin lỗi nhưng cô không thể xuất viện được!
- Tại sao chứ, bây giờ tôi có tiếp tục ở đây thì sao, tôi cũng chỉ lấy được tình cảm của anh ấy bây giờ thôi, vả lại tôi thấy không cần thiết phải gạt mọi người nữa, thế này là quá đủ với tôi rồi
- Cô biết nghĩ vậy cũng tốt, nhưng mà thành thật xin lỗi cô, để bảo đảm khối u không đè lên dây thần kinh não của cô, chúng tôi buộc cô tạm thời phải ở lại để chúng tôi theo dõi
- Cái gì! Khối...khối u ?
- Vâng, cô chưa đọc bảng xét nghiệm đó sao ? Kì lạ, tô đã đưa cho cô Hồng Anh,chị của cô rồi mà.
- Ông đưa cho chị tôi?
- Phải, tối hôm qua, khoảng lúc 23h, tôi đã định đưa bảng xét nghiệm đó cho cô, nhưng mà thấy chị em cô đang nói chuyện nên tôi cũng không muốn làm phiền, sau đó tôi đã đưa trực tiếp cho chị của cô.
Quả thật là có đưa bảng xét nghiệm đó sao, tối hôm qua rõ ràng cô đâu có thấy gì,nhưng nếu bác sĩ nói đưa cho Hồng Anh thì.....thì ra là Hồng Anh. ( giải thích : ấy dà, nếu đưa cho Mẹc Thị Hồng Anh á thì coi như là cái bảng xét nghiệm đó của chị Mai mình đi tong rầu )
- À, chị tôi chắc là quên không đưa cho tôi, nhưng ông nói tôi có khối u, vậy ông có thể in lại bảng xét nghiệm đó cho tôi được không ?
- Ừm, cũng được thôi, cô chờ tôi một lát, lát nữa tôi sẽ cho người mang vào cho cô, thật hiếm khi thấy người bệnh như cô lại có thể lạc quan như vậy. Nếu là người khác chắc đã thất thần lên rồi.
- Uhm !
Cánh cửa lại đóng sầm lại, lại một mình Mai bơ vơ trong căn phòng trắng xoá xộc mùi thuốc men. Cái cảm giác cô đơn lại ập về như bao trùm cả căn phòng bệnh, Mai cuối gục mặt xuống gối, mái tóc xoã dài xuống, những giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống thấm vào gối. Cái cảm giác như mất tất cả, cái cảm cảm giác đau đớn nhất của con người.
"Làm nhiều chuyện ác thì cũng sẽ có ngày gặp quả báo thôi, trước đây mày luôn luôn ức hiếp, khinh bỉ mọi người, chia rẽ người ta, mày hạnh phúc cũng đã lâu rồi, đến lúc bắt chước người ta tập cách sống đầy sóng gió của cuộc đời rồi, mày đâu hạnh phúc mãi mãi được. Không sao đâu Mai à, cuộc sống luôn cho mày cơ hội thứ hai mà, ngày mai, đó là ngày mai mày sẽ bắt đầu lại Mai nhé, làm lại hết Mai nhé, phẫu thuật xong sẽ quên hết nhé, khôngg nhớ đến mọi thứ nhé, làm lại người tốt nhé. Không khóc Hồng Mai, không khóc. Cố lên ! "
----------------------
- Keng !
- Tiệm cháo Mini Smile xin kính chào quý khách!
- Cho tôi một tô cháo thịt bầm!
- Dạ!
- Trời ơi, đẹp trai quá hà!
- Má ơi, " mỹ giai " !!!! ><
- Đẹp gì mà đẹp dữ vậy trời, tôi mà được tôi bỏ luôn ông già ở nhà để tình nguyện đi theo hầu hạ anh ấy!
- Dạ của quý khách đây ạ!
- Bao nhiêu tiền thế ?
- Dạ !
- Bao nhiêu ?
- Dạ !
- Nè cái cô này, làm gì thế, tôi hỏi cô bao nhiêu ?
- Ơ dạ dạ xin lỗi quý khách, tại...tại quý khách đẹp trai quá í lộn tại tôi bất cẩn, xin lỗi xin lỗi nha! Của quý khách 20 ngàn !
- Nè, rút giùm đi, tay tôi đang bận rồi
- Dạ..dạ tờ nào ?
- Tờ nào mà chẳng được !
- Ơ dạ dạ! Tiền thối đây ạ !
- Khỏi đi, ra mở cửa giùm !
- Dạ
- Keng ! Xin tạm biệt quý khách
Hoboy vừa ra khỏi quán là i như rằng mấy bà đó lại la rần rần lên
- Ê, chồi ôi, đại gia nha, bóp nhắm tiền !
- Vừa đẹp trai, vừa giàu, lại còn nhìn rất là phong lưu, trời ơi, xin hãy cho con được nhìn anh ấy thêm một lần nữa, đẹp chết mất!
Vâng và bla...bla....bla...
Ngoài đường cũng không kém gì nhưng lời xì xầm với main chính của chúng ta. Nhưng trông tình hình bây giờ quả thật main chính rất là mất hình tượng a ~! Tay trái cầm bịch cháo nóng hổi mới mua, tay phải cầm giỏ trái cây, vai quấn cái áo khoác quanh mình, đầu tóc bù xù, mặt như 8 năm rồi chưa rửa, đã thế chàng còn tiện chân xọt đôi dép đi trong nhà màu....hồng phấn. ( ây dà, là do trong nhà vẫn còn có đôi dép của nó để quên, mà chàng của chúng ta thì lại nhớ không muốn cất vào, sáng lại đi vội nên xọt nhầm. )
Ấy thế nhưng, tuy là mặt mộc nhưng mà vẫn làm cho mấy chị chết ngấc vì cái nhan sắc " chuối " này.
Bước vào bệnh viện, Ken nhanh chóng bắt thanh máy lên, chạy ù vào phòng bệnh của Mai, nhưng lại chẳng thấy Mai đâu. Đang định đi tìm thì Mai khập khễnh bước vào với ống truyền nước biển.
- Em đi đâu thế ? Sao lại thành ra thế này rồi ? Mốt đừng tự í đi lung tung khi anh chưa tới nghe chưa?
- Biết rồi, anh từ lúc nào mà như ba em vậy, mà em chỉ đi vệ sinh thôi, nhưng nhìn lại bộ dạng anh kìa, như là mới vừa ngủ dậy ấy mà phải nói mồ hôi mồ kê đầy mình, anh mới chạy giặc về hả ?
- Gì chứ, anh quan tâm em thôi, mà cũng tại em, ai kiêu em sáng nào cũng đoi ăn nào là canh, rồi cháo, rồi trái cây.......thế nên anh tiện thể đem theo một lượt, vào đây em thích gì cho em ăn cái đó. Cũng tại em mà anh mất hết hình tượng đấy thôi. Còn chưa bắt đền em.
- Gì, ai kêu anh mang nhiều thứ như vậy đến làm gì, nói anh biết trước nha, em ăn không hết đâu à, phần còn lại anh phải tự ăn đó.
- Thôi không đùa nữa, sáng giờ bác sĩ đã sang đây khám bệnh cho em chưa?
- À, rôi!
- Thế nào rồi, bệnh tình đỡ hơn chưa, có cần phải phẫu thuật không ?
- Ơ
- Haisssss, tự nhiên lần trước bác sĩ bảo với anh em sẽ không tỉnh lại nếu như không phẫu thuật, ai dè, em không những tỉnh mà còn khoẻ re hà, đã thế còn ăn nhiều hơn trước.
- Ken!
- Gì thế?
- Bác sĩ...bảo em phải...
- Phải gì ?
- Bác sĩ bảo em phải làm phẫu thuật do khối u.
- Cái gì, khối u à!
- Đúng vậy, là khối u do máu bầm tụ lại, là do.....
Cách đây 2 tiếng
- Là do máu máu trên não bộ của cô bị vật chắn không thể lưu thông, thêm nhiều tác hại do thuốc nên làm cho máu cô bị nhiễm độc, lâu ngày máu độc tích tụ lại trở thành máu bầm, do lại càng không thể lự thông nên máu độc đó mới tụ lại thành khối u. Không những vậy mà khối u này còn là khối u ác tính, lại còn hay di dời chỗ tích tụ vì thế nên nếu cô không thực hiện ca phẫu thuật này tôi e là máu bầm nhiều ngày quá sẽ lại càng tạo ra thêm nhiều khối u hơn nữa, sẽ dễ ảnh hương đến tính mạng cô.
- Nhưng mà tôi làm gì mà lại có máu bầm chứ, lại còn máu không lưu thông, bác sĩ ông nói rõ hơn đi!
- chỉ có hai trường hợp. Thứ nhất là do cô hay thức đêm, lại hay suy nghĩ hay tập trung quá nhiều vào một việc gì đó, khiến cho máu không lên đước tới não, dần dần không được lọc, dẫn đến có nhiều máu độc hại tạo nên máu bầm, sau đó máu bàm tích tụ thành khối u
- Hai là do cô sử dụng ecstasy với một liều lượng vượt quá mức quy định làm cho máu độc hại tạo thành máu bầm và thành khối u.
- Nhưng mà bác sĩ à, tôi không thức đêm được, trước giờ chỉ 9h là tôi đã lên giường ngủ rồi. Tôi cũng không dùng ecstasy.
- Thế cô có hay sử dụng thuốc an thần không?
- Không có, những điều ông nói hoàn toàn không
- Vậy sao, thật kì lạ, vậy thì để chúng tôi tiến hành xét nghiệm máu để xem trong máu của cô có bất kì chất độc nào không, khi đó mới xác định được.
- Được rồi! Cảm ơn bác sĩ!
( chú thích: ecstasy có nghĩa là thuốc lắc. Hay còn gọi là thuốc an thần )
- Chả biết mấy cái trên có đúng không, mong các bạn nhắm mắt cho qu giùm Jen nha.
------------------
Hiện tại
- Đúng vậy, là khối u dó máu bầm tụ lại !
- Máu bầm, em có máu độc sao, nếu không sao lại có máu bầm !
- Đâu nhất thiết phải là máu độc tụ lại lại, bác sĩ nói đây là khối u nhiều năm rồi, chắc có lẽ do em uống cafe nhiều quá mà
- Đừng xạo, cafe thực chất chỉ làm em mất ngủ, em trước giờ lại khong uống cafe, lại không hay thức đêm. Ngoan, nói thật cho anh nghe, nguyên nhân là gì
Mai bỗng bật khóc, giờ mà nói ra sự thật máu bầm của cô là do thuốc lắc tạo nên, như vậy, Ken sẽ không tin và sẽ tìm cho ra sự thật, đến khi biết sự thật rồi thì sẽ ra sao .
- Em...em không...
- Em gái, sao mới sáng sớm mà đã phải khóc rồi vậy ?
Hồng Anh bước vào với một gương mặt " nai tơ ", tay còn xách theo mấy giỏ đồ cùng với một xấp giấy tờ và chỉ một cây bút bi xanh.
- Cô đến đây làm gì ?- Ken đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn Hồng Anh, ánh mắt như muốn bắn chết cô tại chỗ.
- Ơ hay, tôi đến đây thăm em gái tôi, không được sao ? Hay là anh muốn tôi phải nhìn em gái tôi như thế này mà ngay cả một lời hỏi thăm cũng không nói được ? Thế thì đâu xứng là chị.
- Cô...
- Cứng họng rồi à, biết điều thì làm ơn, đi ra ngoài đi, để tôi và em gái còn có chuyện để nói với nhau.
- Đừng hòng !
- Không sao đâu, anh ra ngoài đi, để em nói chuyện với chị ấy được rồi, không sao đâu. Nếu có chuyện gì em sẽ báo cho anh biết được chứ ? Không sao đâu mà! Hay là anh đi xuống canteen ăn gì đi, nãy giờ anh chưa ăn gì mà
- Hừ, thôi được, nếu có gì thì gọi ngay cho anh hiểu chưa ?
- Dạ
- Cạch
Cánh cửa đóng lại, lại một người đi ra, giờ thì hai chị e ngồi đối đầu nhau trong căn phòng bệnh, người thì vẻ thảnh thơi, cứ ngồi mà nhìn trời nhìn mây, chẳng để tâm ai đó. Người thì lộ vẻ cáo già cả ra mặt
- " Em gái " ? Chị móc cái từ đó từ thùng rác nào thế ?
- À, lấy từ em gái này mà thôi
- Chị làm tôi nổi hết cả da gà, chị cứ làm như là cứ giả bộ như thế thì không ai thấy được bản chất " cáo " trong người chị vậy. Xem lại đi, đánh phấn dày cỡ nào thì lông cáo cũng lộ ra thôi. Còn chưa nói đến cái đuôi dài của chị kìa lết phết dưới đất, nhìn thật bẩn mắt.
- Em gái à, mày nên nhớ, dù cho chị mày có cáo hay người chăng nữa, chúng ta vẫn là chị em.
- Hừ, chị chỉ là một con chó được mẹ tôi nuôi thôi. Mẹ nuôi đem chị về nuôi là cũng nhân đạo rồi, chị dù sao, cũng chỉ là đứa con ngoài giá thú của ba tôi thôi. Mẹ chị lại là một con hồ ly tinh đi giựt chồng người khác, xét ra, chị cũng không bằng được con chó đâu.
- Ơ, tính dùng chiêu này để chọc chị giận sao, không đâu, mày nên biết một chuyện, bây giờ, ba đã mất hết lòng tin vào mày, đứa con ngoài giá thú như chị có khi bây giờ lại có lợi thế hơn con bệnh hoạn như mày.
- Tôi sớm biết đã có ngày này rồi, chị không cần phải lo cho tôi đâu.
- Xem ra chị không lo không được rồi, mày vẫn quá ngu ngốc, sẵn tiện báo cho mày một tin buồn. Mày biết không, trong đầu mày đang có một khối u đó, ha ha, mày biết vì sao không ?
- Tôi biết chứ !
- Mai à, kết quả xét nghiệm của mày đã có rồi, hay la để tao nói cho mày biết nha. Lúc nãy, tao đang vào đây thì y tá đã đưa cho t bảng xét nghiệm máu của may này. Tệ thật có ai ngờ được một thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới, lại ăn chơi sa đoạ, dùng những thứ khồng nên dùng để rồi giờ đây, rơi vào tình cạnh như hiện giờ.
- Chị...chị...tôi như hôm nay là do chị thôi. Thực chất chính chị đã hại tôi. Tôi không hề sử dụng nhưng thứ đó, là chị đã hại tôi. Chị thật đáng chết!
Mai tức giận nghiến răng nhìn Hồng Anh, thật đáng ghét, cô thì lấy tư cách gì mà nói như thế với Hồng Mai này chứ. Mai giận dữ lao tới phía con cáo đáng ghét đang đứng, cô dùng sức của mình xô Hồng Anh té ngã, vốn dĩ định tát cho Hồng Anh một cái nhưng thật trớ trêu, Hồng Anh lại mạnh hơn cô, lật ngược tình thế xô cô xuống, nhanh chóng rút một khẩu súng ngắn chĩa vào đầu Mai, dùng tay bóp chặt cổ Mai
- Mày cũng giỏi lắm, dám chống lại tao cơ đấy, nhưng không may cho mày, tao mạnh hơn, thế nên lại thành ra như thế này !
- Để rồi coi, mày bây giờ đâu làm gì được, chỉ có thể lớn giọng thôi, mày nên nhớ, tao chỉ cần nói một tiếng, thì mày sẽ lập tức bị gạch tên trong danh sách gia đình họ Ngô này vĩnh viễn
- Haha, thật là, mày thật là ngu ngốc, chậm hơn tao rồi, bây giờ, chỉ cần tao nói một tiếng thì mày mới là người bị gạch tên vĩnh viễn khỏi nhà họ Ngô, khi đó, đại tiểu thư là tao, khi đó, tài sản là của tao. Thế nên, mày nên bỏ cuộc đi, tao sẽ không để phải sống dưới trướn mày nữa, con khốn !
- Mày...,mày, khốn nạn !
- Haha không ngờ phải không, mày thử nghĩ xem, liệu ba yêu có đồng ý khi mà cô con gái của mình lại hư hỏng như thế chứ! Ha, tốt nhất nên xuống dưới mà báo mộng cho tao hằng ngày
- Buông tao ra, cứu tôi với cứu tôi, có người muốn giết tôi, cứu tôi với, có ai không ? Cứu tôi - Mai dùng sức la toáng lên mục đích để người trong bệnh viện nghe được và đến cứu, nhưng chờ rất lâu vẫn không ai đến, Hông Anh thì điên loạn chĩa súng vào đầu cô, Ken thì đi đâu không biết, người thì sao chẳng thấy ai, làm ơn, cứu tôi với, tôi...tôi..sắp kiệt sức rồi!
- Nhanh nào, sao không ai đến cưu mày vậy, nếu thế thì tao nhả súng vậy. Vĩnh biệt, em gái !
- Đùng ! Đùng !
----------------------
Sân bay Quốc tế Tân Sơn Nhất
- Welcome to Vietnam!
- Woa! Về lại Việt Nam rồi, sướng quá đi, không khí thật trong lành ! Hít hà hít hà ( Jen: Má này hít lấy hít để cứ như là chưa từng được sống á )
- Phải phải, thật là tuyệt vời, tuy hơi nắng một chút nhưng mà phải công nhận là về đây rồi mới thấy sướng thật nha, đúng là không đâu bằng nhà mà!
- Nè, hai người mau phụ coi, đồ đạc quá trời đã không thèm xách phụ mà còn đứng đó ngắm khí trời nữa hả !
Hai tiểu thư quay lại nhìn thì hố hàng với hai cha nội đang nai lưng ra vác " cả tá ba lô " cái nào cái nấy to đùng, liền vội vã chạy lại.
- Ngoa, xin lỗi mà ! ^+^ nhưng mà giữa " chời " nắng thế này không lẽ muôn hai " liễu yếu đào tơ " như chúng tôi phải dùng bàn tay ngà ngọc này để xách những cái balô nặng nề chứ ? - Con Gum chu mỏ, người lắc qua lắc lại, nhõng nhẽo không chịu làm theo lời Bun, đã thế nàng ta còn cười vì cái dáng * xách đồ quải cặp * của đại thiếu gia, sau đó quay lưng chạy đi mất tiêu.
- Đứng..đứng lại, b..bổn thiếu gia mà bắt đ..được cô, cô sẽ chết, mệt..mệt dễ sợ ! - Bun chụi không nổi nữa, bỏ hết xuống, ngồi thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt điển trai. Thế nhưng, nhiêu đó là gì với anh, mấy mẹ ở sân bay vẫn cứ...
- Đẹp trai thiệt nha, tui là tui kết cái anh mà đang ngồi á, mồ hôi chảy xuống nhìn anh ấy bảnh ghê luôn nha !!!!!!
- Tui thấy á, cái anh kế bên cũng đẹp không kém nhoa,
Bla...Bla...Bla...
- Có cần tôi phụ không ? - Nữ chính nãy giờ cũng được lên tiếng, không như Gum, nó cuối xuống dịu dàng hỏi, làm cho Bun thì ngỡ ngàng, Quân thì nhìn chăm chăm, Mấy cha nội ngoài kia thì chảy nước miếng, nhưng mà nữ chính không đáng yêu đến thế - Nhưng chắc tôi không phụ đâu, anh tự xách đi, dù gì thì cũng là hình phạt của anh, poai poai ! Đi trước nhé ! Nhớ phải mang đến tận nhà cho tôi đó nha!
Min như tạt một thau nước lạnh vô người Bun với câu nói đó
- Đậu phọng ! Hai cô được lắm ! Chờ đó, nỗi nhục này TUI sẽ trả thù ! * QUÂN TỬ TRẢ THÙ MƯỜI NĂM CHƯA MUỘN *. Quân, tôi với anh cùng tác chiến !
- Dẹp đi, đây là trò chơi của anh và họ, đừng kéo * hàng xóm * vào, theo luật thì chỉ có anh bị phạt thôi, xách giùm anh 1 cái balô là phước ba đời của anh đấy. Đừng tưởng Quân * đập troai * này dễ sai nha. A trễ rồi, tôi đi đây ! Poai poai ! Hí hí
- Con bà nhà anh, biến đi, hây, tôi sẽ tự chịu hình phạt của mình, rồi sau này thì đừng hòng tôi giúp anh lại nghe chưa ? Hây xem ta đi ! Bun gòng mình, để lộ cơ bắp * cuồn cuộn * của mình, hé, một mình anh bơ vơ với 3 cái balô và 2 cái vali ! Hai người này lúc đi thì một cái giỏ cũng không có , vậy mà khi về đồ lại cồng kềnh như thế rõ là muốn ức hiếp người ta ! ( Bun bị ức chế thần chưởng ) Grừ ! Bun nhà ta sẽ báo thù !!!
------------------
- Sao lâu nhỉ ? Nãy giờ vẫn không thấy cô ấy gọi điện, không lẽ có chuyện gì, phải đi kiểm tra mới an tâm !
Ken ngồi chờ ở quán ăn nhanh bên ngã ba cũng đã khá lâu, gần cả nửa tiếng đồng hồ. Toan đứng lên về bệnh viện thì một giọng nói đã ngăn cản anh
- Mày đi đâu ?
- Bun ? Mày làm gì ở đây ???
- Mày đi đâu ? - Bun lạnh lùng lập lại câu hỏi ấy
- Tao đến bệnh viện
- Thế à, thế có tiện đường về nhà không ?
- Mày muốn gì ?
- Sao mày không về nhà mà lại đến bệnh viện ?
- Tao phải đi, Mai chắc chắn đang gặp chuyện !
- Vậy à, thế thì Min thì sao, cũng đang gặp chuyện đấy !
- Min bị làm sao ?
- Quan tâm sao ?
- Tao hỏi mày cô ấy làm sao ?
- Quan tâm thì mày đừng đến bệnh viện nữa, về nhà với cô ấy đi !
- Mày đừng làm tốn thời gian của tao nữa !
- Mày không lẽ không quan tâm mấy ngày nay Min ra sao sao ?
- Tao...tao có chuyện phải đi !
- Thằng chó, mày thật sự hết thuốc chữa rồi, tao phải đánh mày một trận mới được ! - Bun đập bàn đứng dậy túm cổ áo Ken, khuôn mặt anh lúc này, như là một tên côn đồ ngoài đường, có khi còn hơn thế. Người trong quán hoảng hốt bỏ chạy, họ sợ sẽ xảy ra một trận đánh nhau giữa hai người thanh niên trẻ.
- Mày nhìn lại đi, nếu mày đánh tao ở đây, sẽ rất mất hình tượng đấy !
- Hừ, mày...
- Đánh đi, tao sẽ chịu. Chỉ lo cho hình tượng của mày thôi !
- Với thằng chó như mày bổn thiếu gia không quan tâm đến hình tượng, bằng mọi giá hôm nay, tao phải đánh mày cho mày tỉnh ra !
- Bốp ! Bốp ! Chát ! - Những tiếng đó cứ liên tục phát ra, Bun liên tục tấn công Ken bằng những đòn đánh rất mạnh. Người trong quán đã bỏ chạy gần hết, trong quán ăn nhanh bên ngã ba bệnh viện, hai người thanh niên đang đánh nhau. Người thì liên tục tấn công, người thì chỉ yên lặng chịu đựng mà không hề phản kháng. Cứ như thế, thì dù là hình tượng đẹp đẽ thế nào, cũng sẽ bị phá hỏng. Đối với Bun mà nói thì bây giờ, anh đang tức giận hơn bao giờ hết, anh giờ đây như con dã thú phun trào hết mọi bực tức trong tâm ra. Anh bây giờ không là Bun thiếu gia nho nhã nữa, anh là Lê Minh Phong thô lỗ, bạo lực trong mắt mọi người. Đánh xong, Bun ngồi xuống, cúi đầu vào trán Ken, cứ ngồi yên như thế đến 5' sau
- Tao xin lỗi mày...xin lỗi mày !
- Không, tao xin lỗi, do tao nóng nảy quá !
- Hi hi, cũng nhờ mày cho tao một trận ra trò, tao cảm ơn !
- Mày là bạn bổn đại gia, là thằng bạn thân duy nhất của tao, bổn đại gia không lẽ thấy mày chết ở biển mà không vớt xác mày .
- Ừ, mày là thằng khốn, không bao giờ cứu tao, chỉ vớt xác tao thôi, giờ mày còn không đỡ tao đứng dậy ?
- Ây da, mày nặng lắm, đừng hòng
1s
.
.
.
2s
.
.
.
3s
- Đứng dậy nhanh, tao đỡ mày.
- Ờ thì đứng.
- Nè, từ từ thôi.
- Ê, quán người ta tan tành rồi, giờ sao đây ?
- Haissss, ra xin lỗi chứ sao !
- Ừ, thì đi !
Hai người cùng dìu nhau ra khỏi quán, chắc vì có lẽ cả hai cùng là thiếu gia công tử của tập đoàn nổi tiếng, nên mọi người biết điều chẳng ai dám hó hé một tí gì, cũng không dám báo cảnh sát, may hơn là không có phóng viên. Ông chủ quán được bồi thường một số tiền gấp đôi số tiền trước đây được dùng để xây quán. Ngã ba gần bệnh viện đã mất đi một quán ăn nhanh chỉ vì cuộc xung đột của hai chàng trai trẻ. Bun cuối cùng cũng dìu Ken đến bệnh viện trước, bở vì dù sao thì Mai cũng đang bệnh, còn Min . Chỉ là thử lòng Ken thôi, thì bỏ qua tất cả cho nhau là được mà !
" Chẳng ai biết, cũng chẳng ai có thể tin họ là bạn bè thân thiết với nhau từ nhỏ, cùng chơi chung, cùng ngủ chung, cùng mơ mộng, cùng ăn chung, cùng là hai chàng trai đầy nhiệt huyết. Tôi chỉ thấy tình bạn thân thiết là dành cho nhau những nụ cười, những niềm vui. Nhưng tôi lần đầu tiên thấy tình bạn của họ, một tình bạn cao cả, chẳng bỏ rơi, chẳng yêu thương, chẳng xót xa, chẳng nhân nhượng. Tôi không thấy ở họ điểm chung của những cặp bạn thân bình thường, tôi chỉ thấy ở họ một thứ mà không ai có, một thứ tình bạn đẹp. Và đặc biệt rất bá đạo, tôi thích sự bá đạo ấy. - Không bao giờ cứu khi cậu rơi xuống biển, cái chính tôi có thể làm là vớt xác của cậu lên sau khi cậu chết... Nhưng nếu như cậu gọi, tôi sẽ cứu cậu dù ở bất đâu, vì cậu là bạn tôi. "
--------------------
Xin lỗi để mọi người đã chờ lâu, không biết thế này thì dài chưa ạ ! Cmt góp ý cho Jen nhé ! Về chap sau thì, bạn nào tinh ý sẽ đoán được thôi. Đoán thử xem, phát súng đó, Mai có chết không ??? Jen chờ đáp án nha, bạn nào tinh ý trả lời được ngay ! Tuy hơi trễ nhưng do việc bận lần trước Jen không vík đc cho các bạn, nên giờ CHÚC MỪNG NĂM MỚI trễ nha ! Iu mọi người !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui