- Thiếu gia, mời anh ở ngoài cho..
- Nhưng...
- Ken à, mày nên bình tĩnh lại mau, nếu không cho họ vào, Min sẽ nguy hiểm đấy!
Ken lo sợ nhìn Quân, hắn sợ nó sẽ không qua khỏi. Ngồi xuống băng ghế trước phòng cấp cứu, hắn ngã đầu dựa vào tường. Trong căn phòng cấp cứu đầy mùi sát trùng ấy..là người con gái hắn yêu, người con gái hắn nhung nhớ bấy lâu nay, hắn đã phải vội vàng mời tất cả bác sĩ giỏi trên toàn thế giới cho dù giá cả có cao đi chăng nữa...Quân thấp thỏm, lâu lâu lại đứng lên đi đi lại lại, mạng sống của nó khi đến đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nó bị trúng độc và mất quá nhiều máu, anh đã phải ra lệnh cho các nhân viên trong công ty của anh xem coi ai cùng nhóm máu liền hiến cho. Gum lặng lẽ giương đôi mắt đỏ ngầu sưng húp nhìn của cấp cứu đã đóng, đầu dựa hẳn vào vai Bun...nhỏ đã phải kiềm chế mãi mới không ngất đi mà chỉ lẳng lặng khóc. Bun ôm nhẹ vai nhỏ, cảm nhận được cái run bần bật của Gum, cậu cũng rất lo, đã quá quen với một cô nàng luôn cười cười nói nói giờ đây lại chới với giữa ranh giới sống và chết và cũng buồn thay cho thằng bạn chí cốt, sau vụ hiểu lầm, mới gặp lại mà đã đau khổ lần nữa..
- Min ơi Min...!!
Người phụ nữ với mái tóc búi cao, mặc đồ khá sang trọng, khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng tột độ chạy tới cùng với người đàn ông toát lên sự cao quý, ánh mắt lấp đầy sự hoảng hốt lo lắng nhưng ông che giấu bởi khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh, trên tay là đôi guốc đỏ của người phụ nữ, chắc rằng họ vừa từ một buổi tiệc chạy về:
- Bác gái...bác trai
Hắn đứng dậy chào, vâng....họ là ba mẹ của nó...Trình bày sự việc xong xuôi, y tá bác sĩ lại phải làm việc làn thứ 2 khi mẹ nó ngất xỉu. Lát sau, ba mẹ hắn hốt hoảng chạy tới, rõ là họ vừa mới bay gấp sau chuyến du lịch về đây khi ba hắn còn đang chật vật chạy theo với chiếc vali. Sau, y tá lần nữa làm việc với người phụ nữ thứ 2 ngất. Lát lát lát nữa, cuối cùng, 2 bà vú nuôi, 1 ông quản gia đều ngất xỉu. May mắn rằng đây là bệnh viện VIP nên phòng có thể chứ tới 6 người.
"Đinh"
Sau 1 tiếng, bác sĩ với chiếc áo blouse trắng bước ra, nhìn thoáng qua có thể biết rằng ông vừa thở phào nhẹ nhõm khi bước ra. Ba nó thấy thế liền đứng bật dậy:
- Con tôi sao rồi bác sĩ !?
- Cô ấy may mắn đã thoát khỏi nguy hiểm, quả là kì diệu khi cô ấy rất có nghị lực sống, trong lúc mổ, nhịp tim đã ngừng đến 15 lần!
- Cảm ơn ông....
- Mời ông theo chúng tôi làm thủ tục
Bóng lưng của ba nó xa dần. Hắn giờ đây như chiến binh sẵn sàng bay vào phòng cấp cứu bất cứ lúc nào. Nhìn cô y tá vừa bước ra, hắn và Quân liền chạy tới hỏi tới tấp, nhưng không may lại trúng la sát, liền bị la 1 trận gần 10' mới cho vào. Bun xin phép đưa Gum về nghỉ vì giờ nhỏ đã mệt lã và thiếp đi. Sau 5' chờ nó được đưa vào phòng hồi sức, hắn liền nhìn một lát, tay vuốt nhẹ mặt nó rồi kêu Quân ở lại dùm, lát hắn lại tới, hắn phải tìm ra người làm. Quân khẽ gật đầu thay lời chào rồi nhìn nó hốc hắc trên giường bệnh. Vén mái tóc xoả xuống mặt nó, Quân khẽ nói thầm:
- Em làm tim tôi như ngừng đập em biết không ? Tôi đã lo sợ thế nào khi nghe em bị hại, em biết chăng ? Liệu...em có biết tình cảm của tôi dành cho em lớn thế nào hay không..
- Ra là mày yêu cô ấy...
Hắn bất chợt đứng đằng sau anh cất tiếng nói:
- Ken...
- Tao ra rồi nhưng sực nhớ quên lấy chiếc USB nên quay lại, nào ngờ...hah..
- Tao không có ý định giựt Min của mày đâu!
Quân khẽ nhếch môi, mắt vẫn nhìn nó ngủ say:
- Tao chỉ muốn ở gần cô ấy, chỉ vậy thôi...
- Từ lúc nào ?
- Từ lúc tao bị rượt..à không..trước đó một lúc...
Hắn lạnh lùng nhìn Quân, anh cũng dời mắt khỏi nó mà lạnh lùng nhìn lại, không khi trong phòng thật lạnh lẽo nhưng may thay, họ đều đang lo lắng cho cô gái nhỏ trên giường nên một chút ấm áp cũng len lỏi vào:
- Là ai rượt mày ?
- Là...
"Cạch"
- Mời hai anh ra ngoài tôi chích thuốc cho bệnh nhân...
Nữ y tá bước vào, chiếc mũ y tá che gần hết khuôn mặt của cô. Hắn và anh nhìn cô y tá bước vào, khẽ hừ một tiếng rồi cả hai tránh ra 1 bên, không hề muốn dời bước ra ngoài. Cô ta lên tiếng:
- Hai anh, làm ơn đi ra, tôi không để cho con trai trong phòng...
- Nhưng...
Cô ta khẽ liếc nhìn 2 người, Ken và Quân cắn môi nhìn nhau rồi nhìn đồng hồ điểm 11h.5' sau, trong phòng chỉ còn cô y tá cầm chiếc kim tiêm. Gỡ chiếc khẩu trang y tế, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp nhưng có phần tàn ác- Mai:
- Chậc..chậc..Bảo Nhi..Bảo Nhi..mày nên biến khỏi trần gian thôi..thật là sống chật đất mà...
Vuốt ve khuôn mặt của nó, Mai khẽ nhếch môi, lấy trong túi ra chiếc táo đỏ..:
- Nếu mày là Bạch Tuyết với làn da trắng...thì tao sẽ thay thế chỗ mày, tao sẽ lấy hoàng tử..haha
- Ư..ưm..
Nó khẽ động đậy, từ từ mờ đôi mắt nặng trĩu, chớp chớp cho quen, nó nghiêng đầu nhìn sang bên phải rồi sợ hãi lắp bắp:
- Mai...
- Aha...tỉnh rồi sao !
Mai nhếch môi, khuôn mặt cô bỗng đáng sợ đến kinh ngạc..xoay chiếc táo đỏ trong tay:
- Mau há miệng ra và cắn một miếng để mày thoát khỏi thế gian này nào!
- Mai...tôi xin cô...tha cho tôi...
- Làm sao mà tha cho mày được, mày đã làm tao mất tất cả, mất tình chị em, mất tình yêu và mất luôn sự sống, vậy, mày trả cho tao được không ?!!!!
- Tôi...
- Mày chết đi !!!
Mai mắt đỏ ngầu lao tới, túm tóc nó giật ngưa ra sau, nó đau muốn chảy nước mắt, vết thương ở vai nhói lên rồi chảy máu, ướt đẫm cả bộ đồ bệnh nhân, Mai cười đắc thắng rồi nhét quả táo ấy vào miệng nó, bỗng..
"Bộp"
Quả táo đỏ bị cắn một miếng rớt xuống đất...
*****
- Min rảnh nên ngồi ghi chơi, có dở thì xin mn góp ý nghen :))) -
P/s : tự nhiên giờ Min thích thêm hình ảnh :3 đệp ghe hôm :33