Thời gian thấm thoát trôi qua, nhiều cơ hội cũng đã qua đi rất nhanh. Cuộc sống của Tần Vi Lam vẫn như thế, viết văn và viết văn , ngẫu nhiên vận động 1 chút, ngẫu nhiên gọi điện thoại hỏi thăm bà, quan tâm tình hình sức khỏe của bà.
Còn tưởng rằng đạo diễn của bộ phim kia thật lâu mới bắt đầu khỏi quay, không ngờ sau hai tuần lễ, thì Trần An lại liên lạc với Tần Vi Lan.
“Vi Lan, tối mai ở khách sạn Quân Hoàng, nhân viên tổ phim tổ chức liên hoan, cô cũng đến đây đi, giúp tôi chọn lựa diễn viên có hay không phù hợp hình tượng nhân vật trong cảm nhận của cô.” Trong điện thoai, Trần An rất nhiệt tình mới cô tới.
Tần Vi Lan có chút giật mình, đây chẳng phải là nói, tối mai sẽ cùng rất nhiều ngôi sao cùng nhau ăn cơm sao?
“Vi Lan? Cô có đang nghe máy không?” Thấy cô không lên tiếng, Trần An thắc mắc.
“A… ” Tần Vi Lan ngẩn ra, “Tôi đang nghe, đang nghe. Chỉ là có chút kinh ngạc, dù sao tối mai sẽ có nhiều ngôi sao cùng một chỗ như vậy.”
Trần An thấp giọng cười, “Bọn họ sẽ bội phục cô hơn! Lại còn được gặp mặt nữ tác giả trẻ tuổi xinh đẹp nữa chứ.”
“Đạo diễn Trần nói như vậy chẳng phải là muốn tôi gọi anh một tiếng là đạo diễn thiên tài nổi tiếng quốc tế sao?” Tần Vi Lan bắt đúng vào nhược điểm khôi hài của hắn, cũng không được mà trêu chọc một chút.”
Kể từ ngày nghe xong những lời sùng bái của Lý Nhiên đối với Trần An, cô về nhà liền nghiêm túc sưu tập tư liệu về Trần An. Trước kia ấn tượng của cô đối với tên này chỉ dừng lại ở đạo diễn nổi tiếng, được rất nhiều giải thưởng. Nhưng khi nhìn thấy bản ‘chiến tích’ của anh ta, Tần Vi Lan mới biết người đàn ông này không hổ danh được gọi là một người toàn tài! Mà từ anh ta sau khi làm đạo diễn, thủ pháp chụp to gan lớn mật của mình lại được giới nghệ sĩ nhất trí tán dương, thay vì cách nói thiên tài mà người đời hay dùng cho những người có tài khác.
Trần An là người khiêm tốn, bị Tần Vi Lan khen ngợi như vậy, liên tục khiêm tốn, “Đều là hư danh. Cô ở đâu?Tối mai tôi tới đón cô cùng đi.”
“À? Không cần, tự tôi ngồi xe tới là được.” Mặc dù ấn tượng đối với Trần An không tệ, nhưng cô vẫn không muốn cùng đi với đàn ông, vừa nghe nói Trần An tới đón, cô vội vàng từ chối.
Trần An cũng không miễn cưỡng, “Vậy cũng tốt, sau khi cô tới điện thoại cho tôi hoặc là nhờ phục vụ viên dẫn cô đi vào đều được.”
“Ừ, được, hẹn gặp lại.”
Ngày thứ hai, do dự đến tối dù sao cũng là tham dự tiệc tở nơi công cộng, Tần Vi Lan có hơi trang điểm một chút, dùng đồ trang sức trang nhã. Tóc thật dài làm một tạo hình đơn giản, dùng trâm gài tóc lên, tóc mái chính là tầng tầng lớp lớp che cái trán cùng lông mày, bất quá phần cổ duyên dáng đều lộ ra ngoài. Cô mở tủ quần áo ra chọn lựa trang phục, cô tìm ình một chiếc váy màu nhạt, ở giữa có một đai lưng, phía trước chiếc váy có hình dáng của một vạt áo, vô cùng đơn giản, nhưng lại rất thành thục.
Nghĩ tới lần trước Trần An nói cô ăn mặc thoạt nhìn rất nhỏ con, cô liền muốn chín chắn trưởng thành một chút, vì vậy cảm thấy vừa ý thay bộ quần áo này, lại mang một đôi guốc ba tấc.
Đứng ở gương to trước xoay hai vòng, ừ, không tệ, trưởng thành rất nhiều.
Đến khách sạn thì các diễn viên cũng là mới vừa đến. Trần An nhìn bô dáng Tần Vi Lan, hai mắt tỏa sáng, lại cũng chỉ hơi hơi cười một tiếng, dẫn cô đi vào, giới thiệu cho người đang ngồi, “Đây chính là tác giả của , cô Tần Vi Lan.”
Quả nhiên, mọi người vừa thấy tác giả là một mỹ nữ, nhất thời cũng ca tụng cô không ngớt. Người của giới giải trí, công phu miệng cũng rất được, Tần Vi Lan bị bọn họ bao vây khích lệ, người lại khiêm tốn cũng không nhịn được tán gẫu.
Ánh mắt của Trần An rất tốt, chọn lựa nữ chính rất phù hợp hình tượng nhân vật trong truyện —— giỏi giang mà không mất đi vẻ nhu nhược, thanh thuần mà không mất đi sự yêu mị, rất thích hợp vai “Thiếp” từ hiện đại xuyên qua đến bên cạnh Hán Vũ Đế mà diễn viên thủ vai Hán Vũ Đế, thân hình cao lớn, cũng anh tuấn tiêu sái, giữa hai lông mày lại tràn đầy chí khí hùng tâm, cũng phù hợp hình tượng Hán Vũ Đế trong lịch sử.
Trần An thấy Tần Vi Lan đối với việc anh chọn diễn viên rất hài lòng thì cười nói, “Không uổng công tôi đem tiểu thuyết của cô đọc mấy lần, cuối cùng là lĩnh hội được nét tinh túy của nhân vật dưới ngòi bút của cô.”
Tần Vi Lan ngượng ngùng cười cười, “Anh là người lợi hại như vậy, sao có thể chọn sai được?”
Cô nói lời này, nhân vật trong kịch bản anh ta chọn lựa rất thích hợp, nhưng Trần An nghe vào trong lòng, lại một tầng ý khác, “Đúng vậy, tôi cũng không chọn sai, bao gồm —— nhìn trúng tác phẩm của cô.”