Tần Vi Lan đang cúi đầu cũng cứng người lại, ánh mắt hiện rõ sự bi thương, cầm lấy tay của bà, giọng nói mang vẻ cầu xin, “Bà, năm đó bà ở bờ sông ôm cháu trở vì, thật sự là không có điều gì đặc biệt sao? Trên người cháu cũng không có giấy tờ hoặc là đồ vật gì đó sao?”
Trong mắt bà hiện lên sự bối rối, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, “Không có, lúc bà ôm cháu từ bờ sông về, cả người cháu chỉ có cái tã lót cũ nát,không có thứ gì khác, cháu lúc ấy lạnh đến mức cả người tái mét, khóc không ngừng.”
Ánh mắt Tần Vi Lan ảm đạm lại, thì thào nói, “Bọn họ đã không muốn có cháu vì sao còn sinh cháu ra chứ…”
“Điều này…” Bà mang vẻ mặt đồng tình nhìn cô, lại kèm theo sự bi thương thống khổ, lôi kéo tay cháu gái, “Bọn họ có lẽ có nỗi khổ bất đắc dĩ nào đó cũng nên…”
“Bà…” Cô lại hoảng hốt ngẩng đầu nhìn người bà thân thiết của mình, “Trong làng mọi người đều nói rằng, mẹ cháu trước khi sinh ra cháu thì quan hệ với cha cháu không được tốt, có người còn nói cháu vừa sinh ra cha cháu liền bỏ mẹ cháu mà đi. Mẹ cháu vì sinh mà không thể nuôi dưỡng hơn nữa bị chồng ruồng bỏ nên mới nhảy sông, rút cuộc có phải sự thật hay không?”
Sắc mặt của bà đột nhiên cứng ngắc, “Điều này.. cái con bé này, sự việc đã qua nhiều năm như vậy rồi, cháu cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa. Bà cả đời không có được đứa con, có thể có đứa cháu gái như cháu bà cũng đã thỏa mãn lắm rồi, cháu cần gì phải quan tâm những chuyện không vui đó?” Bà ôm cô trấn an, “Cha mẹ cháu là cha mẹ cháu, cháu là cháu, cháu không thể bởi vì chuyện của cha mẹ mà cả đời không kết hôn được, chẳng lẽ cháu muốn như bà già này, già rồi vẫn cô đơn sao? Đứa trẻ Vân Tường kia đối với cháu rất tốt, cháu cần gì phải…”
“Bà.” Cô ngắt ngang lời của bà, “Cháu cự tuyệt anh ấy rồi, cũng không liên quan đến chuyện của cha mẹ cháu đâu…”
“Vậy thì vì nguyên nhân gì?”
“…”
Tần VI Lan không nói lời nào, chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì. Bà thấy nước mắt của cô làm ướt một chút tóc còn dính trên khuôn mặt, duỗi tay ra vuốt lại cho cô, nhưng lại khiến cho cô cả kinh, tránh khỏi tay của bà.
Cô nhanh chóng lại mái tóc, quay mặt sang chỗ khác, có chút bối rối, “Tóm lại… bà , cháu biết mình làm gì, bà không cần lo lắng.” Cô cười cười, giữ chặt bàn tay đang cứng ngắc của bà, làm nũng, “Cháu không muốn kết hôn, cả đời này sẽ ở cùng bà.”
Bà bị hành động này của cô cảm thấy cả kinh, động tác của cô giống như trong tay bà cầm theo con dao kiến cô sợ hãi phải tránh đi vậy, bà có cảm giác nghi hoặc không nói ra được.
Có thể thấy được cô nói như vậy, lại lôi kéo tay bà làm nũng, trong lòng bà nhất thời cảm khái, “Nhưng bà già đây không có khả năng sẽ ở cùng cháu cả đời được.”
“Cái này nói sau được không bà…”Cô nói cho có lệ.
Bà thấy cô lại quay người chỉnh lại mái tóc, cho đến khi mái tóc đen xỏa xuống hoàn toàn che hết cái trán, không khỏi cau mày, “Trời mùa hè nóng thế này, cháu nên cắt tóc mái đi, bà thấy cháu để kiểu tóc này cũng đã ba năm rồi.”
Cô cười cười, “Không sao đâu bà, cháu thích kiểu tóc này, mặt cháu hơi nhỏ, hơn nữa không được trắng cho lắm.” Sợ bà lại hỏi chuyện gì xảy ra, cô đứng dậy ngay, “Bà, cháu hôm nay còn có chuyện, nếu bà đã không có vấn đề gì, cháu đi về trước đây ạ, hai người nữa cháu lại về thăm bà.”
“A, được, cháu đi đi.”