Xe còn rất xa mới đến sân nhà bà nhưng Tô Vân Tường đã nhìn thấy nhiều người vây trước sân nhà, loáng thoáng có thể nghe thấy có người ầm ĩ. Ánh mắt anh run sợ, đạp mạnh cần ga, vội vàng lái qua đó.
“Hừ, vốn chính là sự thật, tại sao không cho nói….Bà Tần, bà cho rằng bà có thể dấu diếm cả đời sao? Hừ, còn không cho người ta nói, không để cho người ta nói cũng không cần sinh dưỡng ra đứa con gái như vậy!” Một người phụ nữ diện mạo chua ngoa đanh đá hắng giọng rống to, không có chút nào thèm quan tâm đối phương là một bà cụ.
Nét mặt bà đỏ bừng, vô cùng kích động, trên mặt là thống khổ cùng phẫn hận, nói chuyện cũng đều thở không ra hơi, “Cô, cô là người đàn bà chanh chua không có lương tâm, cô xem một chút cả trong thôn ai không chán ghét ngừơi miệng mồm như cô! Vậy. . . . . . Cũng đã năm mươi rồi, miệng mồm cũng không biết tích một chút đức! Cẩn thận có một ngày. . . . . . Bị sét đánh!”
Người đàn bà kia vừa nghe liền trở nên hung hãn hơn, săn tay áo muốn tiến lên , “Bà già kia bà nguyền rủa ai đó!” Nói xong, cũng không quản đối thủ là một bà cụ đã hơn sáu mươi, lại đẩy ngã bà.
Tô Vân Tường nhất thời sắc mặt tối sầm, nhưng là đám người vây quanh xem náo nhiệt đông quá, cản trở bước chân của anh, trơ mắt nhìn bà bị người đàn bà kia đẩy ngã xuống đất, đau đớn giãy giụa.
Người đàn bà kia tựa hồ vẫn còn tiến lên làm cái gì đó, mới vừa bước ra, cảm giác được phía sau cổ cổ áo bị người níu lại, tiếp theo cả người bị nhấc lên, giọng nói của người đàn ông âm trầm hùng hậu mang theo phẫn nộ cùng khinh thường, “Bà khi dễ một bà cụ, cũng không sợ bị trời phạt sao?”
Người đàn bà chanh chua kia kinh ngạc nhảy dựng, đang muốn quay đầu lại nhìn xem là ai, Tô Vân Tường đã một tay lấy bà ném ra, người đàn bà đó thảm hại kêu một tiếng ngã về phía đám người, bị đám người ngăn trở tạm thời không có ngã sấp xuống.
Nhất thời, ồn ào trong sân chợt yên ắng, tất cả người vây xem cũng giương mắt mà nhìn nhìn vóc dáng cao lớn của Tô Vân Tường, có người nhận ra anh, cả kinh kêu lên, “Đây là lính lái quân xe của quân đội đó!”
Người đàn bà chanh chua kia đang muốn nhào lên, lại nghe trong đám đông kêu to một tiếng, nhất thời kiêng kỵ không dám nói nữa, chỉ dùng một đôi mắt bỉ ổi giận giữ nhìn Tô Vân Tường, lại nhìn đến bà cụ trên đất, giống như đang nói bà cụ chết bầm này vận khí tốt thật, quen biết người có chức lên như vậy. . . . . .
Tô Vân Tường bỏ qua người đàn bà kia, chạy nhanh qua đỡ bà từ trên đất dậy, “Bà, bà, bà sao rồi?”
Sắc mặt bà chợt tái nhợt, thở gấp gáp, một cái tay phủ ở trước ngực, thật chặt níu lấy y phục. Tô Vân Tường trong quân đội học qua một chút kiến thức cấp cứu, lập tức nhìn ra là tim bà có vấn đề, vội vàng ôm lấy, “Bà, chịu đựng một chút, cháu sẽ đưa bà đi bệnh viện, cố chịu đựng!”
Đám người lập tức nhường sang bên, Tô Vân Tường ôm bà lên xe an trí ở ghế sau, hấp tấp lái xe đi.
Nhìn đèn đỏ phòng cấp cứu, Tô Vân Tường không ngừng lo lắng, cầm điện thoại vội vàng gọi cho Tần Vi Lan.
Giờ phút này, Tần Vi Lan đang ở cùng một chỗ với Trần An, thảo luận một chút bất đồng trong việc quay phim chụp ảnh của Thiếp bản khuynh thành. Trong túi xách điện thoại của đột nhiên vang lên, cô lấy ra vừa nhìn, trong mắt cảm xúc đột nhiên biến đổi, thoáng qua một tia mừng rỡ ngay cả chính cô cũng không nhận thấy được.
Kìm lại tim đập đột nhiên nhanh, cô đè xuống di động đã vang lên từ lâu, “A lô..”
“Cái gì? ! Bây giờ tôi lập tức qua đó ngay.” Khoảnh khắc cô nhận được điện thoại, sắc mặt thay đổi, người cũng kinh sợ nhảy lên, cúp điện thoại, vội vã đứng dậy bỏ chạy, sau lưng cái ghế cũng bị đụng ngã.
Trần An vội vàng chạy theo, “Vi Lan, Vi Lan, xảy ra chuyện gì?”
“Trần An, mau, đưa tôi đi bệnh viện, bà tôi bệnh tim tái phát, hiện tại rất nguy hiểm, đang cấp cứu, mau, mau …” Cô nói về sau giọng trở nên run rẩy, mắt đong đầy nước.