“Anh Dũng , tình hình ra sao?”
“Bác sĩ, bà tôi như thế nào rồi?”
Nhìn bác sĩ đẩy ra cửa phòng giải phẩu đi ra, chờ bên ngoài ba người đều là vội vàng xông lên.
Lục Thiên Dũng trấn an bọn họ, liếc mắt nhìn Tô Vân Tường, “May nhờ cậu đưa tới kịp thời, bà cụ đã qua khỏi, chẳng qua là dù sao tuổi đã lớn, còn phải dành thời gian chăm sóc một chút. Hơn nữa, về sau phải tránh kích động, để tránh tâm trạng bà vô cùng kích động bệnh tái phát.”
“Ừ, được rồi, cám ơn Dũng ca.” Tô Vân Tường nói cám ơn với Lục Thiên Dũng, cao hứng rất nhiều không kìm được vươn tay ôm nữ nhân vai ngọc, trong mắt ánh sáng ôn hòa, “Tần Tần, em xem, anh nói rồi bà sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nghe xong lời của bác sĩ, thần kinh căng thẳng của Tần Vi Lan lúc này mới từ từ thư giãn, ngưng mắt nhìn ánh mắt lấp lánh của Tô Vân Tường , ẩn chứa cảm kích, “Ừhm.” Cô vô tình gật đầu một cái, không có phát giác được hành động của đàn ông nào đó.
Tô Vân Tường lúc này mới ý thức được gần gũi của hai người, trong lòng cảm thấy vui vẻ, kiềm lại tiếng trái tim đang nhảy loạn, làm bộ như nghiêm trang, “Dũng ca, vậy chúng ta bây giờ có thể vào thăm bà không?”
“Ừ, có thể, ” Lục Thiên Dũng gật đầu một cái, ánh mắt thấy cánh tay Tô Vân Tường đặt ở trên vai cô gái nọ thì lộ ra một tia cười, “Một lát bệnh nhân sẽ đưa đến phòng bệnh, các người có thể vào thăm, nhưng là không nên quấy rầy bà ấy, hiện tại bà ấy cần được nghỉ ngơi.”
Đang nói chuyện, hộ sĩ đã đẩy bà ra, Tần Vi Lan vừa thấy, vội vàng nhào tới. Nhìn bà sắc mặt chợt tái nhợt vẫn còn hôn mê, nhất thời chóp mũi đau xót, liền muốn khóc lên, “. . . . . . Bà, đều tại con, tại con không chăm sóc tốt cho bà. . . . . .”
Tô Vân Tường đang vì giai nhân bay đi mà mất mác, thấy bộ dạng khóc sướt mướt của cô, lại đau lòng đến ôm vào, an ủi, “Được rồi, bà không phải không có chuyện gì rồi sao? Nhìn xem bộ dạng lúc này của em, bà tỉnh lại ngược lại sẽ lo lắng cho em. . . . . .”
Cô vừa nghe, liếc anh một cái, anh mắt hổ sáng ngời có thần, rồi lại ôn hòa bình tĩnh, cô gật đầu một cái, nén vẻ thẹn thùng trong mắt, đi theo bà vào phòng bệnh. Tô Vân Tường trước đó đã an bài xong, cho nên bà ở phòng bệnh trong bệnh viện là phòng sang trọng cao cấp nhất, tất cả phương tiện đầy đủ mọi thứ.
Trần An nhìn hỗ động* giữa hai người, khuôn mặt văn nhã tuấn tú không có một tia biểu tình, thỉnh thoảng cùng tầm mắt Tô Vân Tường chống lại, anh cũng chỉ là nhàn nhạt nhếch miệng, tựa hồ mang theo châm chọc cùng cười nhạo.
Tần Vi Lan thấy bà mặc dù vẫn chưa có tỉnh lại, nhưng là ngủ bình thản, trong lòng lo lắng rốt cuộc từ từ để xuống, ngồi bên giường bệnh nắm tay bà lẳng lặng nhìn nếp nhăn hiện đầy gò má bà, không khỏi lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Tô Vân Tường.
Bà, thật sự có con gái sao? Như vậy, người con gái kia đâu?
“Tần Tần. . . . . . Tần Tần. . . . . .”
“Ừ?” Cô cả kinh, quay đầu thấy Tô Vân Tường, “Chuyện gì?”
Tô Vân Tường thấy bộ dáng mất hồn của cô, cau mày, “Em đang suy nghĩ gì vậy? Anh gọi em mấy tiếng.”
“A, không có gì. . . . . .”
“Vậy chúng ta đi ra ngoài đi, bà cần nghỉ ngơi.” Anh hạ thấp giọng, nhắc nhở.
“Được.” Cô đem tay bà thả lại trong chăn, lại không quên liếc mắt nhìn một cái rồi mới đi theo anh ta ra ngoài.
Trong phòng khách nhỏ của phòng bệnh, Tần Vi Lan thấy Trần An ngồi trên ghế salon, mới nhớ tới mình hoàn toàn quên mất hắn, cười cười sin lỗi, cô đi tới, “Trần An đại ca, làm phiền anh đưa tôi tới đây, hiện tại không có việc gì nữa rồi, anh chính là nên nhanh đi làm việc của anh đi. Những cảnh chúng ta thảo luận cũng không sai biệt lắm, những ngày tiếp theo, đoán chừng tôi không có thời gian đến studio rồi, tôi tin tưởng Trần An đại ca nhất định có thể chụp tốt!”
Trần An nho nhã cười cười, đôi tay cắm ở trong túi quần, cả người ngọc thụ lâm phong, “Không cần khách khí với anh như vậy, trong khoảng thời gian này em chỉ việc chăm sóc tốt cho bà đi. Đợi sau khi phim quay xong, lúc tuyên truyền anh sẽ đến tìm em. Vậy hôm nay, anh đi trước, thay anh chúc bà sớm ngày bình phục.”
“Ừ, cám ơn anh.” Tần Vi Lan gật đầu một cái, dừng một cái, thấy Trần An xoay người rời đi, chợt cô đuổi theo nói, “Tôi tiễn anh ra ngoài.”
Trần An ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, không có cự tuyệt.
Tô Vân Tường nhìn bộ dáng cô phòng tránh anh như mãnh hổ, không khỏi cảm thấy bực mình. Hừ, dù sao bà ở chỗ này, tôi còn cũng không tin anh không trở lại!
Thân thể cao lớn cường tráng nặng nề ngồi xuống sofa, đàn ông hai tay ôm cánh tay, ngay từ đầu gương mặt tuấn tú giận đùng đùng, sau lại nghĩ đến mới vừa rồi cảm giác ôm lấy cô, khóe miệng bất giác gợi lên tươi cười kỳ lạ.
Tần Vi Lan ở bên ngoài sửng sốt một chút, mới vừa rồi chút bị thật tốt để vào đối mặt người đàn ông này. Nhưng là, vừa tiến đến, nhìn người đàn ông này cười có chút”Dâm đãng” , cô nổi lên ý tốt muốn cảm ơn liền trong nháy mắt không có, tức giận trực tiếp hỏi: “Anh bị trúng tà rồi hả ? !”