Tô Vân Tường ôm một đống tiểu thuyết ngôn tình về nhà, trốn vào trong phòng liền không bước ra nữa. Nếu không thể đến gần giai nhân thì đọc một chút tác phẩm của cô ấy cũng được.
Lúc trước anh còn cho rằng tiểu thuyết ngôn tình chính là làm người ta muốn nôn, toàn những cảnh ân ái, tình ý triền miên nhưng không ngờ lúc đọc tiểu thuyết của cô ấy anh như bị mê hoặc. Tiểu thuyết của Tần Vi Lan không phải chỉ viết về tình yêu nam nữ, mà còn đan xen chuyện xưa, hoặc là gia tộc thù hận lẫn nhau, hoặc là phát sinh khi khói lửa của chiến tranh. Nhân vật trong tiểu thuyết miêu tả rất sống động, truyện chạm tới trái tim người đọc. Truyện “Chờ đợi” được chuyển thể thành phim truyền hình có sức hút rất mạnh mẽ, rung động không thua gì tác phẩm nổi tiếng “Loạn thế giai nhân”.
Tô Vân Tường xem đến si mê như sống trong chính tác phẩm của Vi Lan, nữ nhân vật chính thân thế bi thảm cùng nam chính trải qua biết bao nguy hiểm cuối cùng vẫn xa cách, phảng phất thấy nữ nhân vật chính đau khổ không nơi nương tựa. Trong lòng cảm thấy đau xót cho nhân vật nữ…dưới ngòi bút tinh tế của cô nữ nhân vật chính làm người ta xót xa cuối cùng vẫn không được hạnh phúc, chẳng lẽ là nói bóng nói gió tới điều gì sao? Chẳng lẽ chính là cô đã từng trải qua một giai đoạn như vậy sao?
Buổi tối Hạ Nguyệt Tâm tới gọi con trai xuống ăn cơm, kêu vài tiếng cũng không có nghe thấy tiếng trả lời. Bà nghi hoặc lên lầu, vào phòng con trai, thấy con trai chăm chú ngồi trên bàn đọc cái gì đó, đi tới nhéo lỗ tai con mình, “Con đang ở đây làm gì thế?Mẹ gọi con bao nhiêu lần con cũng không trả lời.”
Nói xong, tay cầm lên cuốn tiểu thuyết “Chờ đợi” mà Tô Vân Tường đang đọc.
Tô Vân Tường lắc lắc cổ tay mẹ già để cứu lỗ tai của mình, một tay thì đoạt lại cuốn sách trong tay mẹ, “Mẹ, đợi con một chút nữa đi. Chỉ còn một chương này là xong rồi.”
Hạ Nguyệt tâm nhìn cuốn sách, lấy làm ngạc nhiên, “Con à, đây không phải là kịch bản của bộ phim truyền hình nổi tiếng một thời gian trước đó sao? Làm sao con lại cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ này hả?”
Con trai bà không phải là chỉ thích đánh võ, lịch sử và chiến tranh thôi sao? Khi nào thì đi thích ngôn tình rồi? Một đại nam nhân ôm sách ngôn tình mà đọc khiến cho người ta sợ hãi.
Tô Vân Tường thấy mẹ mình cũng biết,trong lòng một hồi hưng phấn,“Mẹ cuốn sách này là do con dâu tương lai của mẹ viết đó.”
Hạ Nguyệt Tâm giật mình, “Con nói cái gì ?”
Tô Vân Tường rốt cục xoay đầu lại, nghiêm túc nhìn mẹ nói, “Mẹ, con thích cô ấy, chính là người viết cuốn sách này. Cô ấy tên là Tần Vi Lan!”
Hạ Nguyệt Tâm nháy mắt, “Con trai, con hôm nay không phải gạt mẹ chứ ? Mà con thật sự có thích cô gái nào đó phải không?
Tô Vân Tường cười đứng dậy, thân hình cao lớn so với mẹ mình thì đã cao hơn một cái đầu, vòng tay ôm vai mẹ , “Mẹ con biết là mẹ chưa tin con. Hiện tại thì mẹ tin chưa, những cuốn sách này đều do cô ấy viết.”
Hạ Nguyệt Tâm vô cùng cao hứng, “Con trai, con thật có bản lĩnh nha? Tìm một tiểu thuyết gia làm bạn gái con sao?Khi nào dẫn cô gái ấy về nhà ăn cơm, để ẹ coi mặt! Bộ phim truyền hình đó mẹ rất thích, hiện tại mẹ đang xem.”
“Vâng – cái này….” Tô Vân Tường buồn bực, “ Hiện tại con và cô ấy không thân thuộc mấy. Đợi ngày mai con sẽ đi gặp cô ấy. Về phần mời cô ấy về ăn cơm, phải chờ thêm đi mẹ, không thì dọa cô ấy chạy mất.”
Tô Vân Tường nhìn tiểu thuyết, quyết tâm ngày mai sẽ đi gặp cô. Dù sao bây giờ anh cũng biết chỗ ở của cô rồi, dù không có số điện thoại để liên lạc, anh cũng có thể ôm cây đợi thỏ, cô gái nhỏ chắc sẽ không đến mức không ra ngoài mua đồ ăn thức uống chứ.
Vừa nghĩ tới ngày mai có thể gặp cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ấy, trong lòng Tô Vân Tường cũng cảm thấy háo hức lên, vẻ mặt nghiêm nghị tuấn tú thường ngày giờ thay thế bằng bộ mặt sung sướng mà không có từ gì có thể diễn tả được.