Cô đang ngủ say giấc thì đột nhiên cảm thấy lạnh cóng người.
Cô mở mắt tỉnh dậy, thấy bà ta đang cầm xô nước lạnh tạt vào người cô.
\- Con lăng loài này, mày mau dậy làm việc mau.
Ai cho mày nằm đấy ngủ đến chiều tối rồi hả.
Đi ăn nằm với thằng khác rồi mang thai đúng là loại điếm đĩ.
Bà ta hạ nhục, chửi mắng cô.
Nắm tóc cô lôi xuống giường.
\- Mau mặc quần áo vào, nhìn trông thật bẩn thỉu.
Cô định nằm trên giường đến bao giờ hả.
\- Bác làm gì vậy.
Bác không biết sự thật mà sỉ nhục con như thế.
Bác cũng là phụ nữ bác nên hiểu cho con một chút chứ.
Cô uất ức đáp.
\- Loại điếm đĩ như mày sao tao phải hiểu làm gì.
Loại đàn bà như mày nhục nhã nhảy xuống sông mà chết đi.
Ranh con dám cãi lời tao hả.
Bà ta tát vào mặt cô một cái đau rồi ra ngoài.
Cô nhặt quần áo dưới đất lên, cố gắng từng bước đi vào phòng tắm.
Cô đứng dưới vòi tắm, để mặc nước lạnh buốt xả xuống thân mình.
Cô ôm mặt khóc lớn, thể hiện hết tâm trạng nỗi buồn của mình ra ngoài.
Bên ngoài là lớp vỏ bọc cứng rắn, mạnh mẽ của cô.
Trưởng trừng sẽ che giấu được con người dễ xúc động và nội tâm của cô.
Nhưng khi bộc phát ra thì lúc này cô thật sự rất đâu khổ và bất lực.
Một lúc sau, cô đi ra ngoài bắt đầu dọn dẹp căn phòng sạch sẽ ngăn nắp ban đầu.
Tẩy sạch không khí hoan ái lúc sáng.
Dọn dẹp xong giờ cũng đã chập tối.
Cô xuống dưới nhà nấu cơm.
Cô nấu vài món đơn giản rồi ra ngoài sân sau giặt quần áo.
Bà ta thấy trên bàn chỉ có những món đạm bạc, đổ hết vào thùng rác.
Ra ngoài sân, từ đằng sau đạp vào lưng cô một cái thật đau khiến cô ngã dập xuống đất.
Bà ta chỉ tay vào mặt cô nói:
\- Cô nấu bữa tối kiểu gì thế hả.
Nhà này thiếu nguyên liệu để cô nấu ăn hả.
Đi nấu mấy món đạm bạc thế sao tôi ăn được.
Cô chống tay đứng dậy, xoa lưng bị bà ta đá đau đáp:
\- Cháu còn nhiều việc chưa xong nên làm vài món đơn giản thế thôi ạ.
Dù sao trong nhà cũng có cháu và bác ăn cơm….
\- Có tôi với cô ăn cơm thì sao hả, nấu món ngon hơn không được hả.
Được rồi từ bây giờ tôi cấm cô ăn thịt cá, chỉ được ăn cơm với canh rau thôi.
Tôi mà bắt gặp cô dám làm trái lời, tôi nhốt cô vào căn phòng đó.
Nói xong bà ta bỏ đi, cô chán nản và quen với những lời đe dọa của bà ta rôi.
Xoa xoa cái lưng đau của mình, cô ngồi xuống giặt tiếp quần áo.
Vừa làm việc hăng say cô vừa nhớ lại hình ảnh đứa con trai của mình thi cảm thấy có thêm động lực rất nhiều.
Trong phòng bệnh, ả ta đang được anh đút cháo cho ăn.
Ả ta tay chân bị gãy, mắt không nhìn thấy.
Khuôn mặt ả trắng bệch, tóc rối xù được buộc qua loa lên.
Nhìn ả không khác gì một xác chết cả.
Ả ta nghĩ đến tình cảnh mình bây giờ, cảm thấy ấm ức trong lòng khóc lóc:
\- Hức… Em không ăn nữa ...hức...em...có phải anh thấy em hiện giờ rất thảm hại đúng không….Huhu… Anh sẽ bỏ rơi em đúng không Triệt...huhu.
\- Không, em đừng khóc.
Anh sẽ không bỏ rơi em đâu, ngoan đừng khóc.
Anh nhất định sẽ trả thù cho em.
Bạch Tiểu Nhi cô ta đáng bị nặng hơn em.
Mau nín đi.
Anh dỗ ả ta, ôm ả vào lòng mà âu yếm.
Nhưng ả ta chưa nghe thấy anh muốn ly hôn với cô chưa đạt được mục đích nói:
\- Triệt, anh đừng làm thế...hức...Dù sao cô ấy cũng là..hức...vợ anh mà..
\- Cô ta không phải vợ anh.
Anh sẽ mau chóng ly hôn với cô ta.
Để cô ta nếm trải hết mùi vị của sự đau khổ đã.
Ả ta cười thầm trong lòng.
Không sớm thì muộn ả cũng sẽ trở thành vợ của anh thôi.
Ả ta nghĩ.
Anh nói như thế nhưng thật ra trong lòng không muốn ly hôn với cô.
Hai từ này khiến anh rất khó chịu.
Rồi anh dỗ cho cô ta ngủ.
Không hiểu tại sao anh lại muốn về nhà để gặp cô.