Vô Ái Thừa Hoan


Mặc dù nơi ở cũ kỹ kia đã không thể xem như một ngôi nhà hoàn chỉnh nhưng đối với Thẩm Mặc mà nói, ởđó lại chứa đựng phần lớn ký ức trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu.

Cậu không có cha mẹ, không có con cái cũng không có người yêu, thứ còn lại cậu có được duy nhất chính là căn nhà cũ đã sinh sống mười mấy năm qua.

Hiện giờ cuộc sống cũng đã sắp kết thúc, cậu cũng không có yêu cầu gì xa vời, nguyện vọng duy nhất là trở về nơi đó mà thôi.

Nhưng mà dù chỉ là như thế cũng không thể thực hiện được.

Người đàn ông bên cạnh dường như ngay cả sinh mệnh của cậu cũng muốn khống chế chặt chẽ, hắn cắn chặt hàm răng phát ra hai chữ "Không được" từ trong cổ họng.

Cơ mặt dường như căng lên lên vì giận dữ, lại thêm đôi mắt đỏ hoe vì khóc làm cho gương mặt Lục Thừa Vũ trông rất dữ tợn.

Thẩm Mặc không có lại mở miệng nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Vô số lần phản kháng trong quá khứ đã dạy cậu biết rõ hiện thực, từ trước đến nay cậu không có cách nào làm trái ý người đàn ông này.

Dù cậu có lập tức bước xuống giường cũng sẽ lại bị ấn quay trở lại.

Hiện thực chính là như thế, cậu không có tiền, cũng không có quyền, ngay cả bản thân cũng chỉ là sức trói gà còn không chặt.

Từ trước tới giờ cậu đều không thể phản kháng.

Ở trước mặt Lục Thừa Vũ cậu giống như một con rối gỗ, dù có dùng hết toàn bộ sức lực cũng không có cách nào thoát khỏi được những sợi dây nhỏ buộc ở tay chân.

Mắt chậm rãi nhắm lại, Thẩm Mặc dường như vô cùng mệt mỏi, ngay cả ánh mắt cũng không muốn để lại cho đối phương.

Lục Thừa Vũ buồn bực nghiến răng, có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề.

Có vẻ như hắn không muốn kết thúc đối thoại như thế này, hắn dùng sức nắm chặt cánh tay Thẩm Mặc.

"Tôi không thể...tôi không thể để em trở về! Thẩm Mặc...Em phải đi làm phẫu thuật...chỉ cần em làm phẫu thuật xong, tôi lập tức đưa em về, em muốn đi đâu cũng được!" Rõ ràng là lời mang ý tứ cầu xin lại bị hắn nói ra với giọng điệu vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

"Cho dù em không đồng ý, tôi cũng có biện pháp để đưa em vào phòng phẫu thuật! Thẩm Mặc...em ngoan ngoãn đi có được không?"
"Em ngoan một chút...Tôi sẽ đưa em về nhà ngay lập tức..."
Rõ ràng hốc mắt của hắn chứa đầy nước mắt nhưng giọng điệu lại vẫn độc đoán như cũ.

Hắn chăm chú nhìn chằm chằm Thẩm Mặc, tim đập như đánh trống chờ cậu trả lời, nhưng người kia chỉ miễn cưỡng nở nụ cười rồi nhẹ nhàng rút cánh tay lại.

"Lục Thừa Vũ, tôi sẽ không đồng ý với anh."
Đôi mắt cậu mở to, bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông đang run rẩy đôi môi.


Ánh mắt tràn đầy dịu dàng và yên bình.

Dường như cậu căn bản cũng không sợ đối phương uy hiếp, ngược lại khóe miệng hơi cong lên giống như đang nghĩ đến cái gì đó.

Dù bị giam cầm không thể trở lại thì như thế nào?
Dù bị cưỡng ép đưa vào phòng phẫu thuật thì đã làm sao?
Cậu đã một lòng muốn chết thì không có cách nào ngăn cản được.

Nghĩ đến đây, một chút tích tụ cuối cùng ở trong lòng cũng biến mất hầu như không còn.

Thẩm Mặc cũng không để ý đến Lục Thừa Vũ nữa, mặc kệ hắn ở bên cạnh mình trầm thấp cầu xin cũng không có ý định đáp lại.

Cậu như biến thành một quả trứng, hoàn toàn giam mình trong lớp vỏ cứng bên ngoài, dù bên cạnh có sóng to gió lớn như thế nào cũng sừng sững không nhúc nhích.

Nước mắt trên mặt người đàn ông đã khô nhưng hốc mắt vẫn chưa hết đỏ, hai tròng mắt hiện lên đầy tơ máu, giống như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục.

Hắn thật sự hi vọng Thẩm Mặc có thể cam tâm tình nguyện đồng ý chữa bệnh, nhưng nếu đã như vậy, hắn cũng không phải là không có biện pháp.

"Bây giờ tôi sẽ liên hệ để chuyển viện cho em, quay về thành phố A.

Thẩm Mặc dù em có đồng ý hay không, trong vòng ba ngày em đều phải tiến hành phẫu thuật cho tôi."
"Em muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.

Đừng quên em còn nợ tôi hai mươi vạn, toàn bộ chi phí trị liệu lần này tôi cũng sẽ thanh toán hết cho em, khi nào em chưa trả xong số tiền này...em đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi."
Âm thanh trầm thấp vang lên ở bên tai, hai câu nói này dường như áp chế hết toàn bộ lửa giận.

Trong lòng Thẩm Mặc vẫn còn sót lại sự sợ hãi đối với người đàn ông này, ngay cả thân thể cũng không tự giác run rẩy đôi chút.

Cậu biết Lục Thừa Vũ hoàn toàn có thể làm được.

Nếu cậu vẫn còn ngây thơ khờ dại như ba năm trước đây có lẽ khi bị bao dưỡng như vậy sẽ còn vui vẻ một chút, nhưng chuyện đã thành ra như vậy, trong lòng cậu sao có thể không có khúc mắc mà tiếp tục tồn tại như thế được.

Nếu cứ tiếp tục như vậy...Cả đời cậu sẽ bị bao dưỡng, tiếp tục làm một món đồ chơi, một vật thay thế, một con chó ngay cả ra ngoài cũng bị hạn chế.

Tiếng bước chân dần dần rời xa, cửa phòng bệnh bị kéo ra sau đó một tiếng phịch vang lên, cửa đã bị đóng lại.

Thẩm Mặc run rẩy co quắp đứng lên.

Rõ ràng đệm chăn ấm áp như vậy nhưng cậu dường như lại thấy lạnh run lên, bàn tay siết chặt chăn bông.


Không được...!
Không thể tiếp tục như thế được...!
Mặc dù trên trán còn hơi choáng váng nhưng suy nghĩ lại chưa bao giờ rõ ràng như lúc này.

Cậu hít sâu một hơi, cẩn thận mở to hai mắt, thấy trong phòng bệnh thật sự không có người khác mới bắt đầu vén chăn lên.

Chỉ một động tác vậy thôi cũng làm cho cánh tay của cậu cảm thấy chua xót.

Quần áo trên người đã được thay bằng đồng phục của bệnh nhân, cậu chống đỡ mép giường ngồi dậy thở dốc một hồi, đợi tích lũy được một chút sức lực mới thả chân xuống giường.

Đầu ngón chân chạm vào mặt đất lạnh băng, cẳng chân và bắp chân không ngừng run rẩy.

Cơ thể theo bản năng muốn rút chân về, nhưng sau một lát tạm dừng vẫn hạ xuống toàn bộ.

Cả người có hơi lảo đảo vì đã lâu không đứng dậy, cậu vịn mép giường chậm rãi đi vài bước thì cảm giác choáng váng mới tan đi một chút.

Bàn chân lạnh đến phát đau có lẽ đã sinh ra hiệu ứng dây chuyền, ngay cả bụng cũng bắt đầu ẩn ẩn nhức nhối.

Cậu muốn tìm một đôi giày để mang, dù là dép lê cũng được, nhưng quần áo lúc trước của cậu lại không biết để ở đâu.

Dù điều hòa trong phòng đã bật nhiệt độ rất cao nhưng Thẩm Mặc vẫn lạnh cứng cả người.

Cậu giơ tay ôm lấy thân thể chính mình, mờ mịt nhìn xung quanh.

Tủ quần áo bên cạnh giường bệnh trống trơn, Thẩm Mặc thở dài một tiếng cam chịu số phận.

Cậu lại không thể quấn chăn đi khắp nơi vì vậy cũng chẳng thèm quan tâm đến lòng bàn chân đang truyền đến từng cơn lạnh lẽo.

Chỉ cần chết đi thì sẽ không lạnh nữa.

Cậu hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai rằng tự sát ở bệnh viện sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho bệnh viện, ban đầu cậu cũng không có suy nghĩ đó.

Dù sao người cũng đã chết, nếu còn tạo thêm phiền phức cho người còn sống thì thật là chết rồi còn làm bậy.

Cậu chỉ muốn một mình ở trong nhà, yên ổn vượt qua quãng thời gian cuối cùng, đến khi dầu hết đèn tắt lại lấy toàn bộ giấy chứng nhận tài sản ra sắp xếp lại gọn gàng, sau đó gửi tin nhắn cho người thân rồi yên lặng nằm ở trên giường.

Như vậy vừa không liên lụy đến bất cứ người nào, vừa không để cho thân xác mình bị thối rữa, đến lúc phát hiện lại dọa cho người ta sợ hãi.


Cậu đã tính toán rất tốt song sự xuất hiện của Lục Thừa Vũ đã làm vỡ kế hoạch của cậu.

Nếu thật sự bị chuyển về bệnh viện ở thành phố A, chụp thuốc mê sau đó bị đẩy vào phòng phẫu thuật, lúc đó chỉ sợ ngay cả sức đứng dậy cậu cũng không có.

Vì vậy nhân lúc còn có chút sức lực phải sớm rời đi.

Cậu quay đầu nhìn về cửa sổ duy nhất trong phòng, nhưng bởi vì cũng đã từng có trường hợp bệnh nhân tự sát ở bệnh viện cho nên bên ngoài vách tường đều có che tấm lưới sắt, ngoài ra còn có một thanh nhựa hạn chế bên dưới, dù có mở ra hết cỡ cũng chỉ như một cái miệng nhỏ thông gió.

Thẩm Mặc bất đắc dĩ lắc đầu.

May mà bản thân cậu cũng không muốn dùng phương thức thảm thiết như nhảy lầu để kết thúc mạng sống, chưa nói đến việc rơi trúng người đi đường, chỉ cần rơi trúng một chiếc xe, một chậu hoa hoặc là bảng quảng cáo của cửa hàng cũng không phải là chuyện hay ho gì.

Hơn nữa nếu là cậu nói không chừng sẽ bị truyền thông chụp được đưa lên trang đầu, ngay cả chết cũng không được yên.

Cậu lại quay trở lại cạnh giường.

Trên ngăn tủ đầu giường có để một ly nước bằng pha lê trong suốt, cậu nhẹ nhàng cầm lấy, thậm chí còn cảm giác được một chút ấm áp của nước còn sót lại.

Cậu bỗng nhiên bật cười giống như tìm được bảo bối sau đó nâng ly nước lên khẽ nhấp một ngụm.

Dù đã không còn ấm áp nhưng vẫn làm cậu cảm thấy thoải mái thở ra một tiếng.

Cậu cầm ly nước đi đến phòng tắm.

Sàn nhà tắm lát gạch men sứ trắng tinh, có lẽ do bị ướt nên mặt đất lạnh hơn so với bên ngoài một chút.

Cũng may lòng bàn chân cậu đã lạnh đến mức chết lặng, cậu chỉ dừng lại trong giây lát rồi từ từ bước vào.

Điều kiện chỗ ở của bệnh viện xem như không tệ, trên vách tường còn có công tắc đa năng.

Thẩm Mặc chọn chế độ thổi rồi lại xem xét vòi hoa sen.

Khu vực này nhỏ hẹp chỉ vừa đủ chỗ cho một người đứng, xung quanh là cửa kính, thậm chí còn có màn che ở bên ngoài.

Cậu chớp chớp mắt cảm thấy không gian nhỏ như vậy có thể cho mình cảm giác an toàn, sau đó cậu cầm cái ly đi vào.

Gió ấm thổi nhẹ vào người cậu, cơ thể căng cứng đến giờ cũng thả lỏng được một chút.

Thẩm Mặc kéo màn lại, xoay người đổ hết nước trong ly.

Đôi mắt cậu khẽ cụp xuống, dáng vẻ có chút bi thương, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười ấm áp.

Chết rồi sẽ không đau nữa.

Cơ thể không bị bệnh tật tra tấn, trái tim cũng sẽ không còn đau.


Có lẽ đời người chính là một đoàn tàu lữ hành, cha mẹ cậu đã đi đến điểm cuối, hiện giờ cũng đã đến lúc cậu phải xuống xe.

Khi ấy sẽ không còn sinh ly tử biệt, cũng sẽ không còn đau khổ.

Ly nước bị nện ở trên mặt đất vỡ toang sau một tiếng vang nhỏ thanh thúy.

Cậu khom lưng cúi xuống nhặt một mảnh vỡ, mắt nhìn mảnh thủy tinh khẽ cười.

Thẩm Mặc bị mảnh vụn thủy tinh đâm vào bàn chân, cậu bị đau hơi nhíu mày nhưng bước chân không hề dừng lại mà tiếp tục đi tới bên cạnh tường từ từ ngồi xổm xuống.

Cậu ôm chặt cơ thể đang cuộn tròn của mình lại giống như một đứa trẻ đang khóc thút thít một mình.

Nói chung con người trước khi chết thật sự giống như đều có đèn kéo quân, rõ ràng chỉ là trong thời gian ngắn ngủi nhưng toàn bộ trí nhớ đều sẽ được tua lại một lần trong đầu.

Dù là vui vẻ hay đau khổ lúc này có lẽ cũng chỉ cảm thấy xa xôi.

Thẩm Mặc thở dài một tiếng, chầm chậm đưa tay trái ra.

Ống tay áo đồng phục bệnh nhân không dài lắm, cũng không cần phải vén lên, cổ tay nhỏ nhắn trắng bệch lộ ra ngoài, có thể thấy rõ cả những mạch máu xanh xanh đỏ đỏ.

Cậu cụp mắt xuống, nâng tay phải lên đặt mũi nhọn của mảnh thủy tinh ở giữa cổ tay.

Cứ như vậy đi...!
Cả đời này cậu thẹn với cha mẹ, thẹn với bạn bè.

Cho dù cậu đã từng ngây thơ, từng hạnh phúc thì bây giờ cũng chỉ xem như là một trò đùa.

Thủy tinh bén nhọn cắt qua da thịt, làn da tức khắc bị rách ra.

Thẩm Mặc như không cảm thấy đau đớn lại tiếp tục cắt xuống thêm vài lần.

Cậu biết rõ cắt tĩnh mạch là vô ích, nhưng mảnh thủy tinh này thật sự là rất cùn lại còn quá dày.

Máu tươi không ngừng tràn ra, lượng máu không đủ làm cậu nhanh chóng đầu váng mắt hoa.

Trên tay mất đi sức lực, mảnh thủy tinh dính đầy máu tươi cũng bị rơi trên mặt đất.

Cổ tay rũ xuống, máu tươi nhanh chóng chảy dọc theo khe hở của gạch men lan ra khắp xung quanh.

Cậu đã không còn nhìn thấy rõ những gì ở trước mắt, chỉ cảm thấy ý thức ngày càng mơ hồ.

Sắp chết rồi đúng không?
Cậu cố gắng chống đỡ một hơi sau cùng để nở một nụ cười, nhưng giây tiếp theo, đầu của cậu đã không còn sức gục xuống một bên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận