Vô Ái Thừa Hoan


"Em có nói chuyện phiếm với anh ấy mấy câu...Nói về anh á.

À đúng rồi...Em còn phát hiện trên lỗ tai anh ấy cũng có một nốt ruồi nữa...Nhưng mà hình như trông anh ấy không được vui thì phải..."
Giọng Lục An dần dần nhỏ lại, cậu xách túi cơm nặng trịch để lên bàn, ảo não nhìn người đàn ông vẫn đứng im nãy giờ ngay cửa, "Anh Thừa Vũ...Em cảm thấy hình như em nói gì đó hơi sai..."
Lục Thừa Vũ chỉ thấy đầu óc mình rối tinh cả lên.

Hắn cứng ngắc thốt một câu "Không có gì đâu." Xong còn miễn cưỡng cười nhẹ xoa đầu Lục An, dặn cậu có đói bụng thì cứ ăn trước đi.

Sau đó cả giày cũng chưa thay đã vội vàng bước vào phòng làm việc.

Lục Thừa Vũ không biết tại sao mình lại hoảng loạn đến vậy.

Rõ ràng chỉ là một kẻ thế thân mà thôi, nhưng hắn lại nhung nhớ mỗi đêm từ ngày Thẩm Mặc bỏ đi, gần như mỗi ngày đều muốn vọt đến bệnh viện nơi cậu làm, túm lấy cậu kéo vào lòng mình.

Nhưng lòng tự tôn không cho phép hắn chủ động đi tìm Thẩm Mặc, vì thế ngày nào cũng ép mình chờ đối phương chủ động liên lạc.

Hắn thề nếu bây giờ Thẩm Mặc có nói bất cứ gì, hắn đều sẽ không so đo hiềm khích trước đây, Thẩm Mặc muốn gì cũng được, chỉ cần hắn có thể cho thì hắn sẽ mang hết đến trước mặt đối phương.

Nhưng Thẩm Mặc lại đi mất rồi.

Hắn đột nhiên hối hận vì lúc đầu mình mang Lục An về chung cư này.

Đâu phải là không có phòng khác để ở, nhưng có lẽ ngày đó quá giận dữ, biết rõ nguy cơ sẽ bị Thẩm Mặc phát hiện, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại dẫn Lục An về đây.

Chắc là lúc ấy vẫn đang tức tối vì cái suy nghĩ kia của Thẩm Mặc, nên muốn cho cậu ý thức được thân phận của mình....!
Có điều bây giờ Lục Thừa Vũ hối hận rồi.

Thẩm Mặc đã biết tất cả.

Cho dù là sự tồn tại của Lục An...hay là nốt ruồi kia...!
Thân hình hắn còn cứng đờ ngay đó, hắn mím chặt môi, muốn áp chế sự hoảng loạn trong lòng.


Hắn bỗng nhận ra Thẩm Mặc và Lục An không giống nhau, dù hắn có yêu Lục An sâu đậm, nhưng Thẩm Mặc cũng là một phần không thể thiếu của hắn....!
Tay siết chặt thành nắm đấm, kế đó chậm rãi buông lỏng.

Lục Thừa Vũ kéo ghế ra ngồi xuống, móc di động từ trong túi áo khoác ra.

Mặc kệ là đang bối rối hay khó chịu, khi hít một hơi thật sâu xong, hắn vẫn nhấn nút gọi điện.

Hắn có chút lo lắng rằng Thẩm Mặc sẽ không nhận, nhưng qua khoảng chưa tới mười giây, điện thoại được nối máy.

Thẩm Mặc không lên tiếng.

Tiếng thở dốc trầm lặng vang lên từ loa bên kia.

Lục Thừa Vũ bỗng không biết mở lời thế nào.

Hai người cứ im lặng như vậy một hồi, cuối cùng vẫn là Thẩm Mặc lên tiếng phá vỡ bế tắc.

"Anh...gọi cho tôi làm gì?"
Giọng cậu có hơi khàn, rõ ràng là đang khóc mà vẫn cố chịu đựng, quyết không để đối phương nghe ra dù đôi chút.

Nhưng làm sao giấu cho nổi? Lục Thừa Vũ nghe được gần như ngay tức khắc lúc cậu cất lời, tim không không kiềm được mà thấp thỏm.

"Thẩm Mặc..." Hắn thấp giọng tên đối phương, nhưng hắn chưa kịp mở miệng nói tiếp, Thẩm Mặc đã nghẹn ngào lên tiếng, "Anh còn gọi tôi làm gì nữa?! Lục Thừa Vũ...Tôi thật không ngờ..."
"Tôi thật sự không ngờ được...Hóa ra mọi thứ đều là giả...Anh vậy mà gạt tôi cả chuyện này..." Hơi thở đang run rẩy lên, cậu cố nén nước mắt, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại chút, "Lục Thừa Vũ, anh đúng là rất tốt...là tại tôi quá ngu xuẩn..."
"Là tôi ngu xuẩn...Vậy mà vẫn chưa bao giờ phát hiện ra..."
Hàng chân mày của người đàn ông nhíu lại.

Hắn muốn giải thích, nhưng đột nhiên lại nhận ra mình chả có lý do gì để biện hộ, chỉ có thể sốt sắng rồi bất an thấp giọng gọi tên đối phương.

"Thẩm Mặc, em đang ở đâu?! Em quay về cho tôi..."
"....Không, Lục Thừa Vũ, chúng ta không cần gặp lại nữa."
Cảm xúc dường như bình ổn hơn nhiều, Thẩm Mặc cười chua chát, "Tôi không đi tìm anh nữa, anh cũng đừng đến tìm tôi...Chúng ta đừng bao giờ gặp mặt nhau nữa."
"Thẩm Mặc!"

Lục Thừa Vũ gầm khẽ một tiếng, hắn nông nóng đứng dậy, tông giọng cũng quên đè thấp xuống: "Em muốn cắt đứt với tôi?! Tôi nói cho em biết cứ ở đó mà mơ đi! Em quay về đây cho tôi...Em muốn gì tôi cũng có thể cho em, em không được phép đi!"
"Xin lỗi, tôi còn có việc, cúp máy trước."
"Em dám!" Người đàn ông siết chặt nắm tay, hắn lại không thể đè ép lửa giận một lần nữa, "Thẩm Mặc, nếu cậu dám đi....!Thì sau này đừng có mà tới cầu xin tôi! Bây giờ cậu trở về...tôi sẽ không so đo những lời vừa nãy..."
"Cái gì cơ, tôi mà phải quỳ xuống cầu xin anh sao?" Thẩm Mặc khẽ nở nụ cười, "Lục Thừa Vũ, anh có phải quá kiêu ngạo hay không....đâu phải chỉ một mình anh có tiền, do đâu mà anh nghĩ tôi nhất định sẽ tìm đến anh?"
"Không phải anh nói tôi lại tìm một tên đàn ông nào đó ngủ là được hay sao."
"Thẩm Mặc!"
Gân xanh trên trán Lục Thừa Vũ đều trồi lên, hắn không tưởng tượng được câu thuận miệng nói trong lúc giận dữ lại thành lý do khiến mình không phản bác được gì, "Bây giờ em đang ở đâu? Tôi đến đó tìm em...Trước đây là tôi sai...Em bình tĩnh lại chút...."
"Tôi rất bình tĩnh."
Thẩm Mặc thở dài một hơi, trong nháy mắt trở nên mệt mỏi hơn nhiều, "Lục Thừa Vũ, tôi không muốn làm lớn chuyện, cứ như vậy đi..."
Dường như cậu thật sự không muốn nghe tiếng đối phương nữa, vừa dứt lời liền cúp máy, kế đó kéo luôn số điện thoại vào danh sách đen.

Lục Thừa Vũ còn đang chìm trong cơn hoang mang cứ gọi lại mấy lần thì nghe được câu "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được." phát ra từ giọng nữ dịu dàng mới nhận ra được mình bị Thẩm Mặc chặn số rồi.

Thế mà lại...kéo hắn vào danh sách đen?!
Móng tay nhọn hoắc đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng người đàn ông lại không hề phát hiện.

Sắc mặt vốn khó coi nay lại càng tối tăm hơn, hắn bình tĩnh đứng tại chỗ một lúc, đến khi hai chân mỏi đến tê cứng mới trầm giọng cười lạnh.

Tốt...giỏi lắm...!
Cửa phòng làm việc bị gõ khẽ, Lục An chờ một lát mới thấy Lục Thừa Vũ ra mở cửa.

Nhìn sắc mặt đem đến nỗi vắt ra mực của đối phương, Lục An thấp thỏm chớp mắt, chần chừ mãi mới nhỏ giọng hỏi ---
"Anh Thừa Vũ? Có chuyện gì sao ạ...?"
"Có phải...lúc này em nói sai gì...người kia giận rồi..."
"Không phải, không liên quan đến em đâu." Lục Thừa Vũ hít sâu một hơi, cố dằn cơn tức như sóng gió cuộn trào trong lòng xuống, miễn cưỡng tươi cười, đưa tay xoa nhẹ tóc Lục An, "Em còn chưa ăn cơm đúng không? Để anh đi hâm nóng chút, em ngồi xem TV lát đi...."
"Dạ...được." Lục An ngơ ngác gật đầu.

Một mặt khác.

Thẩm Mặc không bình tĩnh như lúc nghe điện thoại, cậu che mắt đứng dựa vào cạnh tường hồi lâu.


Cậu không còn hơi sức mà để ý đến người đi đường nhìn mình ra làm sao, chỉ muốn ngủ say một giấc, quên đi mọi chuyện xảy ra vừa rồi.

Nhưng không được.

Ba mẹ còn ở bệnh viện chờ cậu, cậu chỉ có thể lau lung tung nước mắt trên mặt, vỗ vỗ mặt để cho mình tươi tỉnh lên chút.

Chi phí phẫu thuật của ba trừ đi khoản bù của bảo hiểm cũng phải đóng ít nhất ba mươi bốn mươi vạn nữa, cậu cần phải nhanh hơn chút mới kịp...!cho dù mượn bạn bè người thân cũng được, hay là tìm bạn cũ mượn cũng được...!
Thẩm Mặc gắng gượng trấn tỉnh lại tinh thần, mệt mỏi đi đến bệnh viện.

Công việc trong bệnh viện sẽ không vì ba cậu bị bệnh mà giảm đi, Thẩm Mặc vẫn chạy đi chạy lại giữa khoa cấp cứu - khu nội trú.

Mà cùng lúc đó, chuyện mượn tiền cũng không mấy suôn sẻ.

Số tiền đánh bạc mà ba cậu nợ ba năm trước chưa trả hết, quan hệ thân thích giữa họ hàng cũng không còn bao nhiêu.

Dù cho Thẳm Mặc có nỗ lực cam đoan nhiều lần rằng mình sẽ trả đủ cả vốn lẫn lời thì cũng gom được vài ba bốn vạn mà thôi.

Bạn bè trước đây hiện giờ cũng chỉ mới khởi nghiệp, mấy người có quan hệ tốt nhất thì miễn cưỡng được 5000 tới một vạn, còn không thân thiết thì bị coi thành kẻ lừa đảo mà kéo thẳng vào danh sách đen, chưa thương lượng được câu nào.

Tình người ngoại lạnh trong ấm cũng chỉ thế thôi, cậu đâu có tư cách gì mà oán trách.

Năm mới không vì đau khổ của ai mà lãng phí thời gian thả chậm bước chân, hàng quán hai bên đường đều dán câu đối đỏ trên song cửa sổ, câu thơ ca mừng tết đến nghe nhiều đến nỗi thuộc làu làu ngân vang khắp mọi ngõ hẻm.

Bệnh viện vẫn còn nhiều bệnh nhân trú lại, nhưng phòng khám đã đóng cửa, chỉ mở phòng cấp cứu phòng ngừa tình huống khẩn cấp.

Thẩm Mặc bây giờ gần như ăn nằm luôn tại bệnh viện, thế nên bị xếp vào khoa cấp cứu, chuyên môn giải quyết việc liên quan đến chấn thương chỉnh hình.

Lúc ấy là giữa trưa, bời vì không có nhiều người bệnh, nên các bác sĩ đều đi xuống nhà ăn, chỉ còn Thẩm Mặc không ăn uống gì nên chủ động xin ở lại trực phòng cấp cứu.

Cậu mới vừa cúi đầu viết một tờ bệnh án xong thì nghe thấy tiếng xe cứu thương vang đến, cậu khoác đại một chiếc áo trắng mỏng liền nhanh chân đẩy giường chung với mấy y tá ra ngoài.

Một thai phụ được khiêng xuống từ trên xe cứu thương, Thẩm Mặc nhận băng ca mới nhận ra là Lục An ngày đó nhìn thấy ở chung cư kia.

Sắc mặt Lục An tái nhợt phi thường, mồ hôi lạnh vì đau đớn mà tuôn kín vầng trán.

Nhưng giây phút nhìn thấy Thẩm Mặc, ánh mắt y sáng lên, gắng sức chào hỏi.

"Ha...Anh còn nhớ tôi không..."

Thẩm Mặc ngẩn người trong chớp mắt, rồi gật đầu.

Lục An muốn tâm sự thêm với cậu, nhưng tình hình hiện tại hiển nhiên không thích hợp.

Thẩm Mặc cũng chỉ đơn giản an ủi y, sau vội vàng hỏi thăm đến người đàn ông trung niên đi theo Lục An.

Tình trạng không phức tạp lắm, Lục An gặp tai nạn xe, người gây ra hình như là tài xế taxi.

Tài xế thấy mình đụng phải thai phụ cũng sợ hãi, thế nên lập tức gọi cho 120 kêu người đến, còn chưa kịp liên hệ với người nhà Lục An.

Trùng hợp Thẩm Mặc là bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình, xử lý gãy xương do tai nạn xe rất thành thạo, cậu quay đầu hỏi tình huống của Lục An.

"Cô có cảm thấy chỗ không khỏe không?"
"Chân...đau lắm, rất đau...Ở đùi phải ấy, chân trái không bị đụng..." Lục An còn đổ mồ hôi lạnh, "Lúc nãy đau cực kỳ....Giờ đỡ hơn chút rồi..."
Nếu là người bình thường, thì bị vậy cứ trực tiếp đưa đi chụp X quang, sau đó tiêm một liều thuốc giảm đau, kế đó bó thạch cao lại rồi xếp cho nằm viện theo dõi là được.

Nhưng Lục An đang mang thai, không thể chụp, chụp MRI lại quá lâu, huống chi tình huống hiện tại còn phải xem xét tình hình của thai nhi.

Thẩm Mặc thấp giọng bàn bạc với y tá, giây tiếp theo muốn cởi quần Lục An ra.

Lục An bỗng hoảng hốt.

"ẤY...Làm gì...Bây giờ mấy người định làm gì thế..."
"Muốn cởi quần áo cô ra, để tôi xem tình trạng xương của cô một chút.

Cô đang mang thai, không thể chụp X quang." Thẩm Mặc nhẹ nhàng giải thích, nhưng Lục An vẫn hốt hoảng.

Y tá cầm kéo đến, y đột nhiên túm chặt vạt áo Thẩm Mặc, vừa khẩn trương vừa bất an mở miệng, "Từ từ đã...Tôi có chuyện này...muốn nói riêng với anh...Anh kêu y tá...chờ một chút..."
Sắc mặt cậu hơi xấu hổ, rõ ràng đã đau đến không chịu nổi còn mang vẻ mặt đau khổ cầu xin kia nhìn Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc gật đầu, bảo y tá đi xử lý chuyện khác trước đi, sau đó ngồi xổm xuống.

"Ui đau...Anh lại gần thêm tý nữa...Đưa lỗ tai qua đây..."
Thẩm Mặc nhích sát tai lại.

Lúc này Lục An mới thở phào nhẹ nhõm được chút đỉnh, âm thanh nhỏ xíu như muỗi kêu: "Tôi...Tôi là đàn ông...Không phải phụ nữ..."
- Hết chương 6 -.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận