“Tôi muốn cô gái này làm mẹ của con tôi!”
Tiếng nói cất lên trong căn phòng vắng.
Từ phía sau tấm kính, một người đàn ông đang ngồi trên ghế, một thân mặc âu phục sang trọng, lưng thẳng tắp chầm chậm nhìn vào tập hồ sơ trên tay, ánh mất thâm trâm, thanh âm không quá lớn nhưng nghe thấy được cả sự lạnh giá trong đó.
Phía bên này, cậu thư ký thận trọng dò xét thái độ của chủ nhân, nghiêm nghị cúi đầu xuống đáp: “Thưa chủ tịch, cô gái này, nghe chừng khó vì cô ấy là vợ sắp cưới của giám đốc công ty An Khánh.
Theo điều tra, cuối năm họ kết hôn rồi”
Đôi mày tuyệt mỹ hơi nhíu lại khi nghe mấy lời này, nhưng rất nhanh giãn ra, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
Sau một tiếng hừ lạnh thì tiếng nói trầm thấp, cương quyết lại cất lên: “Không phải An Khánh đang gặp rắc rối về tài chính hay sao?”
“Vâng.
Tôi đã hiểu thưa chủ tịch”
Cậu thư ký vừa nghe đã hiểu dụng ý của sếp, cậu cầm lấy tập hồ sơ rồi cúi người rời đi.
Trong căn phòng, người đàn ông vẫn không hề đứng lên.
Bàn tay anh vươn dài tới chiếc bàn, cầm lấy ly rượu vang đỏ nhấm nháp.
Một lát, người đàn ông di chuyển, nhưng cả chiếc ghế cũng di chuyển theo.
Hóa ra anh bị liệt, phải đi lại bằng xe lăn.
Người đàn ông này là Vương Tuấn Dương, là chủ tịch của để chế thương nghiệp lớn nhất cả nước.
Nhưng, nhiều năm trước vì một tai nạn, anh bị liệt hai chân.
Mặc dù vậy, quyền thừa kế của đại gia tộc họ Vương vẫn vào tay anh.
Bởi vì Vương Tuấn Dương ngoài cái đầu hơn người ra thì còn là một kẻ máu lạnh.
Để duy trì uy tín trong gia tộc, Vương Tuấn Dương bắt buộc phải sinh con.
Vì thể, không còn cách khác, anh buộc phải dùng cách thuê người mang thai hộ để giúp mình có người kế cận.
Lúc này, ở một nơi khác trong thành phố, Hạ Cẩn Mai đang ngồi trong thư viện, bất chợt nhận được một cuộc điện thoại.
Đâu dây bên kia vội vã: “Cẩn Mai, Lâm Khánh gặp chuyện rồi! Công ty nợ chồng chất hơn 20 tỷ, còn mảnh đất đầu tư kia bị cuỗm sạch trơn hết rồi! Giờ chủ nợ đang siết nợ ngoài công ty, không ai tìm được Lâm Khánh ở đâu.
“Sao cơ?”
Hạ Cẩn Mai hoảng hốt.
“Em mau trở về đi, không ai tìm thấy Lâm Khánh.
Chỉ lo cậu ấy có chuyện”
Tiếng của Lưu Bối Na chưa bao giờ khẩn trương đến thế rồi gác máy nhanh chóng.
Hạ Cẩn Mai thất thần khi nghe tin Lâm Khánh bị lừa.
Vội vã, cô chạy đi tìm Lâm Khánh khắp nơi mà chẳng thấy.
Lo anh nghĩ quấn, cô chạy ngược chạy xuôi, không ăn không uống nhưng không có dấu vết nào.
Mãi đến đêm muộn, Lâm Khánh trở về, sụp xuống người Hạ Cẩn Mai gào khóc thương tâm.
Bao nhiêu hào hoa, phong độ bỗng chốc mất hết.
Lâm Khánh giờ chả khác nào kẻ cùng đường, yếu đuổi đến thảm hại.
Trời đất như sụp trước mắt Hạ Cẩn Mai, yêu anh, thương anh, cô ôm Lâm Khánh an ủi: “Rồi sẽ có cách thôi anh à.
Còn em ở đây, em sẽ nghĩ cách giúp anh.
Đừng lo lắng!”
Chờ Lâm Khánh thiếp đi trên sofa, Hạ Cẩn Mai không thể không nghĩ, 20 tỷ không phải là một con số nhỏ.
Dù có vay nợ ngược xuôi thì cùng lắm cô cũng chỉ kiếm được mấy trăm triệu, nào có thấm tháp gì.
“Không được, cô tự nhủ.
Phải nghĩ cách…phải nghĩ cách”
Ngày hôm sau, cô dậy sớm chuẩn bị mọi đồ ăn cho Lâm Khánh rồi vội vấn đôn đáo tìm các bạn bè thân quen có khả năng.
Nhưng đúng là, lòng người còn sâu hơn cả đáy sông, chẳng ai dang tay ra giúp đỡ cô, mà quả thật, khách quan mà nói, muốn giúp cũng không ai có đủ số tiền Cẩn Mai cần lúc này.
“Cô Cẩn Mai, mời cô lên xe!”
Một chiếc Maybach phiên bản giới hạn dừng ngay trước mặt cô.
Hạ Cẩn Mai hơi ngạc nhiên.
Định thần lại.
Cô đoán, chắc đây là một trong số chủ nợ của Lâm Khánh.
Tìm anh không được, họ tìm đến cô.
Không thể trốn tránh, Hạ Cẩn Mai theo lên xe.
Cô tặc lưỡi: “Liều vậy”
Trong căn biệt thự, một người đàn ông ngồi khuất sau tấm mành che khiến cho cô không nhìn được mặt.
Anh hỏi nhạt: “Cô là Hạ Cấn Mai?”
“Đúng, tôi là Hạ Cẩn Mai, quý vị đây là.
.
”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng dò hỏi.
“Cô không cần biết chúng tôi là ai, chỉ cần biết, hai mươi tỷ cô cần sẽ có ngay trong hôm nay chỉ cần cô đồng ý với chúng tôi một việc.
”
Một cuộc ngã giá trên trời rơi xuống.
Hạ Cẩn Mai thận trọng quan sát mọi thứ, không nén được nghỉ ngờ trong mình.
Trong tình huống An Khánh vừa xảy ra chuyện, lại có người đến bàn giao dịch.
Với sự thông minh của mình, Hạ Cẩn Mai thừa hiểu chẳng có miếng bánh ngon nào được cho một cách dễ dàng, thỏa thuận sau đây chắc chắn có vấn đề.
Ba mươi giây xẹt qua, Hạ Cẩn Mai nghĩ đến Lâm Khánh, cô vẫn đánh liều hỏi cho ra nhẽ: “Yêu cầu là gì?”
Người đàn ông hơi nhếch môi, lại giọng vừa đủ nghe trầm lạnh nhưng thu hút: “Tôi muốn cô sinh con cho tôi!”
“Cái gì?”
Hạ Cẩn Mai tháng thốt hỏi lại.
Toàn thân như bị điểm huyệt.
Dù đã cố nghĩ ra trăm nghìn cái yêu câu khó khăn, nhưng Hạ Cẩn Mai hoàn toàn không ngờ đến mấu chốt của cuộc ngã giá này lại là thế.
“Cô đừng bất ngờ, suy nghĩ cho kỹ.
Cô chỉ cần chấp nhận mang thai con cho tôi, tôi đảm bảo hai mươi tỷ sẽ có luôn trong ngày hôm nay giúp An Lâm Khánh vực dậy tàn cuộc này.
Tôi nghĩ, sẽ chẳng có giao dịch mang thai hộ nào béo bở hơn thế nữa đâu”
“Sao lại là tôi?”
Hạ Cẩn Mai thắc mắc, bởi thật sự, nếu chỉ là mang thai hộ, ngoài kia có biết bao cô gái có thể làm, với một cái giá thấp hơn rất nhiều.
“Tôi có lý do của tôi, cô không cần quan tâm.
Chỉ cần trả lời tôi được hay không được?”
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nhưng với khả năng phân tích và quyết đoán chớp nhoáng của mình, Hạ Cẩn Mai đáp: “Tôi đồng ý.
Với một điều kiện!”
“Cô còn điều kiện?”
“Đúng.
Tôi muốn số tiền này chuyển đến An Khánh với danh nghĩa một nhà đầu tư giấu mặt, cuộc giao dịch này tuyệt nhiên không thể để ai biết”
Người đàn ông lúc này không giữ vẻ trầm mặc nữa, anh ta cười lớn: “Haha.
Thú vị đấy.
Được rồi, chúng ta thành giao.
Tuy nhiên để đảm bảo tôi không mất trắng số tiền này, cô phải ở lại đây ngay bây giờ và chịu sự giám sát của chúng tôi 24/24”
Hạ Cẩn Mai bắt đầu cuộc sống tại căn biệt thự bên Pháp.
Lối kiến trúc cổ giữa khu vườn rộng thật khiến người ta mê người về độ giàu có của gia chủ.
Vậy nhưng, Hạ Cẩn Mai chẳng có tâm trạng gì nhiều.
Ngày mai cô sẽ bắt đầu hành trình mang thai và làm mẹ với một người đàn ông xa lạ.
Phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc sát khuẩn nồng lên nơi cánh mũi, tưởng như có thể nếm vị ở đầu lưỡi.
Hạ Cẩn Mai cuộn mình trong chiếc chăn mỏng.
Tay ôm chặt vùng bụng dưới.
Chỉ một lát nữa thôi, tinh trùng sẽ được đưa vào tử cung của cô.
Rồi sinh linh bé bỏng sẽ đậu và lớn lên trong cô.
Nghe đến đây, cô chực trào nước mắt.
Cuộc đời cô vốn đã có quá nhiều ngã rẽ.
Năm tuổi mất cha mẹ.
Cô sống với bà, được bà dạy dỗ cẩn thận và trở thành một cô gái hiểu chuyện.
Chưa kịp báo hiểu thì năm cô mười bảy tuổi, bà cũng bỏ cô mà đi.
Tự lực cánh sinh, Hạ Cẩn Mai vừa làm thêm, vừa đi học, tích lũy, thi đạt học bổng du học.
Trong suốt quá trình đó, Lâm Khánh luôn bên cô, bởi vậy, cô biết ơn anh, và sẵn sàng trả bất cứ giá nào để giúp đỡ anh lúc khó khăn này.
.