Kiêu Chính Minh hơi cao giọng có vẻ bất ngờ trước thông tin mà vị quản gia mang đến.
Ở bên ngoài, Vương Tuấn Dương cau mày lại.
“Hừm.
Muốn ăn cơm trong nồi ông hay sao?”
Vương Tuấn Dương lầm bầm nói.
Bên trong tiếng nói vẫn cất lên: “Vâng ạ! Đây là tin tôi mới nhận được, cậu chủ xem, nhà họ Vương có bao nhiêu người để Vương Tuấn Kiệt gọi là anh đâu cơ chứ.
”
“Là ai cũng được, không phải tên Vương Tuấn Dương là được!”
Kiêu Chính Minh thở dài nói.
“Cậu chủ, ý cậu là gì?”
Vị quản gia cất tiếng hiếu kỳ.
“Tôi muốn đoạt người về.
Nếu như là Vương Tuấn Dương thì việc này theo ông có khả thi được không?”
Vị quản gia nghe lời này thì kinh động trong lòng, ông ta suy nghĩ một hồi rồi thận trọng nói: “Cậu chủ, thiên kim tiểu thư đất Giang Thành này không có thiếu, cần gì phải vì một bông hoa đã có chủ.
”
“Cô ấy chưa hề kết hôn với ai.
Vậy thì sao gọi là hoa đã có chủ được.
Mấy cô thiên kim tiểu thư nhạt nhẽo đó có thể so được với Hạ Cẩn Mai hay sao?”
Kiêu Chính Minh suy nghĩ không tới một giây đã ngay lập tức đáp lời.
Phía bên ngoài, Vương Tuấn Dương tức tối trong lòng không hiểu vì sao.
Nếu như không phải đang đóng làm một tên bồi bàn thì anh đã xông tới mà đánh dấu chủ quyền rồi.
“Cậu Kiêu, muốn đoạt người ở tay Vương Tuấn Dương cũng có thể, dù sao hắn ta cũng chưa kết hôn.
”
Vị quản gia đột ngột lên tiếng.
Kiêu Chính Minh hai mắt sáng lên, kích động hỏi lại: “Chú nói xem có cách gì?”
Vương Tuấn Dương bên ngoài nghe thấy thì trong lòng cũng không khỏi hồi hộp.
Anh tiến tới gần thêm một chút để nghe cho rõ.
“Này, anh không mang rượu cho tôi ở đây làm gì?”
Vương Tuấn Dương giật bắn mình vì bị bắt quả tang bất ngờ.
Mà ở trong phòng, Kiêu Chính Minh cũng đã nghe thấy, anh ta từ bên trong đi ra, lúc này ba bên nhìn nhau.
“Anh trai!”
Cô gái kia cất tiếng nói.
Vương Tuấn Dương trong lòng vỡ lẽ.
Hóa ra cô gái này chính là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, là cô em gái mới nhặt về của Kiêu Chính Minh.
Vừa thấy cô ta lên tiếng gọi anh trai Kiêu Chính Minh cau mày, anh ta phớt lờ tiếng nói của cô ta, quay sang nhìn Vương Tuấn Dương nói: “Cậu là ai? Ở đây làm gì?”
Ánh mắt Kiêu Chính Minh gắt gao nghi ngờ.
Vương Tuấn Dương nhanh trí: “Vị tiểu thư này muốn tôi mang một ly rượu lên phòng, nhưng giữa đường đi tôi đau bụng quá nên nhờ người bạn mang lên, vừa mới đi từ toilet qua đây thì bị tiểu thư gọi lại thưa cậu.
”
Vương Tuấn Dương vừa mới liếc mắt thấy cái biển WC ngay gân đó nên mới mạnh dạn nói thế, Kiêu Hân Như nghe xong thì gật đầu: “Đúng là em bảo anh ta mang cho em ly rượu.
”
Kiêu Chính Minh hừ lạnh một tiếng, đáy mắt liếc nhìn Vương Tuấn Dương cùng Kiều Hân Như một lượt có vẻ không tin tưởng lắm.
Trong tình cảnh này, Vương Tuấn Dương mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa hai anh em nhà này đúng là đầy mùi thuốc súng.
Trong danh gia vọng tộc, đông con nhiều cháu là phúc mà không phải phúc, suy cho cùng thêm người chỉ là thêm một đối thủ.
Đứng trước lợi ích quá lớn thì tình máu mủ ruột rà đều bị xem nhẹ.
Vương Tuấn Dương tự trào phúng trong lòng.
“Xin phép cậu chủ và tiểu thư, bên ngoài đang chờ tôi phục vụ tiệc!”
Vương Tuấn Dương lấy cớ rời đi.
Kiêu Chính Minh cũng không tiện làm khó Vương Tuấn Dương thêm, còn Kiều Hân Như lúc này đối diện với anh trai mình cũng không dám nói thêm gì.
.