Vương Tuấn Dương xem chừng hôm nay đã xem đủ trò vui, lại nghĩ đến việc Kiêu Chính Minh muốn ăn cơm trong nồi của mình cũng không muốn ở lại vui chơi thêm chút nào nữa.
Nghĩ vậy, anh nhanh chóng tìm một lối rời khỏi nhà họ Kiều càng nhanh càng tốt.
“Hừm.
Ăn cơm trong nồi của ông ông trù cho mày nghẹn chết!”
Vương Tuấn Dương vừa đi vừa lẩm bẩm, bộ dáng tức cười và ấu trĩ đến độ chính anh cũng không ngờ được.
Trong nhà họ Kiều tiếng hòa nhạc vang lên réo rắt, buổi tiệc có lẽ đã chính thức bắt đầu.
Vương Tuấn Dương cũng hết hứng thú xem trò vui nên lột bỏ chiếc áo bồi bàn vứt sang một bên.
Mà Tiểu Trương đỗ xe gần đó vẫn nhẫn nại chờ ông chủ của mình để đưa về.
“Cậu chủ!”
Tiểu Trương ở trên xe nhanh chóng đón được Vương Tuấn Dương.
“Hừm!”
Vương Tuấn Dương bước lên xe, lấy lại áo vest của mình mặc vào, lắc mình một cái lại là một tổng tài.
“Cậu chủ! Hình như vị tiểu thư này không có được lòng cậu Kiêu Chính Minh đâu ạ!”
Tiểu Trương cất tiếng nhận xét.
Từ trên ghế lái, anh ta lặng lẽ quan sát Vương Tuấn Dương qua tấm gương chiếu hậu.
Vương Tuấn Dương không có bất ngờ về thông tin mà Tiểu Trương mang lại.
Khuôn mặt thản nhiên như đã biết, anh nhàn nhạt nói: “Chẳng ai thích có người tranh giành quyền lợi xuất hiện cả.
Cuộc sống này tình thân vốn chẳng tồn tại.
”
Mấy câu Vương Tuấn Dương nói dù có chua chát, dù có khắc nghiệt nhưng đó lại là thực tế của cuộc sống này, của những bậc cửa hào môn vốn lộng lẫy sa hoa và đầy rẫy sự giả tạo.
“Phía Diệp Tịnh Nhi thế nào rồi? Cô ta đã thông tin cho Hạ Cẩn Mai chưa?”
Vương Tuấn Dương đột ngột chuyển đề tài.
Chiếc xe Maybach lao nhanh trên đường.
Tiểu Trương rẽ qua một khúc cua, vừa lái vừa trả lời: “Chắc chắn là Diệp Tịnh Nhi đã sớm thông báo cho cô Hạ rồi thưa cậu chủ.
Trước khi Diệp Tịnh Nhi nhận được kết quả giám định từ Thịnh Đăng Tuấn tôi cũng đã kiểm tra kĩ, lần trước sớm nói với cậu chủ rồi đấy ạ”
“Được! Tốt nhất là không nên có sai sót gì.
Tôi không muốn cô ta biết gì về thân phận của cậu chủ nhỏ, tránh cho cô ta có những vọng tưởng.
”
Vương Tuấn Dương hướng đôi mắt ra phía xa ngẫm ngợi nói.
“Cậu chủ, tôi thấy cô Hạ thật ra rất yêu thích cậu chủ nhỏ.
Cô ấy cũng không phải là người có tâm cơi”
Tiểu Trương đánh bạo nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Nhưng ngay lập tức Vương Tuấn Dương đã phản bác lại: “Đừng trông mặt mà bắt hình dung.
Người càng tỏ ra đáng thương và yếu đuối thì càng ẩn giấu nguy hiểm”
Tiểu Trương đương nhiên hiểu những đạo lý mà Vương Tuấn Dương nói, chỉ là anh ta vẫn cảm thấy Hạ Cẩn Mai không thể là người như vậy, trực giác cho anh ta thấy Hạ Cẩn Mai yêu thương cậu chủ nhỏ là thật lòng thật dạ, không hề có âm mưu.
Lắng nghe hơi thở, Vương Tuấn Dương mơ hồ cảm thấy Tiểu Trường không hề đồng tình với suy nghĩ của mình.
Anh nhàn nhạt nói: “Trên đời này sự tình cờ không nhiều, nhưng sự tình cờ được sắp xếp trước nhiều vô kể.
Cân phải giữ cho mình một cái đầu lạnh để phân biệt nó cậu hiểu không, Tiểu Trương?”
“Dạ vâng! Cậu chủ dạy phải ạ!”
Tiểu Trương cũng không dám đôi co thêm nữa.
Boss lớn nói một là một, hai là hai, thậm chí nếu nói trắng thành đen anh ta cũng phải nghe.
Bởi vì nguyên tắc đơn giản số một của một nhân viên cấp dưới chính là boss luôn luôn đúng, thứ hai nếu boss sai cần xem lại nguyên tắc số một.
“Cậu tìm cho tôi toàn bộ thông tin về cô gái mới xuất hiện trong nhà họ Kiêu càng sớm càng tốt.
”
Lại thêm một lần Vương Tuấn Dương chuyển chủ đề.
.