Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Sau khi đột nhập vào nhà họ Kiều với thân phận là một kẻ tiếp rượu, Vương Tuấn Dương chỉ có dịp gặp thoáng qua thiên kim mới trở về của nhà họ Kiều nhưng không biết có phải anh đã quá đa nghi hay không mà anh cảm thấy cô tiểu thư Kiêu Hân Như này nhất định không đơn giản một chút nào.

Vương Tuấn Dương trở về nhà cũng đã khá muộn.

Trong phòng, Hạ Cẩn Mai đã say ngủ.

Bên cạnh cô là chiếc nôi của con trai anh.

Cả hai đều rất an tĩnh, hơi thở đều đều.

Bàn tay Hạ Cẩn Mai vẫn còn đặt vào vị trí giữa hai thanh gỗ trên nôi, y như muốn cầm lấy cái bàn tay nhỏ tí xíu của cậu chủ nhỏ.

Vương Tuấn Dương ngừng lại một lúc để nhìn về khoảnh khắc ấy, mơ hồ nhớ về một hình dung đã xa và cũ đến mức nhạt nhòa còn hơn cả ảo ảnh.

Vô thức, anh cười, nụ cười chất chứa thương đau.

Vương Tuấn Dương xoay người rời đi.

Nhưng đúng lúc anh rời đi thì một tiếng ọ ẹ vang lên.

Là con trai anh.

Vương Tuấn Dương vội vã đến bên, nhìn vào trong nôi với ánh sáng của ngọn đèn ngủ, có thể thấy được con trai anh đang ôm lấy cái gối ôm nhỏ, khuôn mặt cau có.


Lúc này Vương Tuấn Dương mới thấy con trai thật sự có nhiều nét giống mình hơn anh tưởng tượng.

Nhìn kĩ hơn một chút thì sẽ thấy lông mi, môi miệng lại giống như Hạ Cẩn Mai.

“Không ngủ đi còn nhăn nhỏ gì đó?”
Vương Tuấn Dương khẽ phê bình con trai.

Ở dưới nôi, con trai anh đã tỉnh dậy, mắt hơi nheo lại nhìn về phía Vương Tuấn Dương, cái nhìn lạ lâm y như một ông cụ non.

“Ta là cha con mà con không nhận ra hay sao?”
Vương Tuấn Dương hơi cong môi nói.

Tay anh đón lấy bàn tay nhỏ xinh đang đưa lên cao tìm kiếm một chỗ bám víu.

Hạ Cẩn Mai đang say ngủ, đột nhiên cô có cảm giác hơi thở ai đó tới gần mình, lại thêm tiếng nói thì thầm bên tai, bất giác tỉnh lại.

Hạ Cẩn Mai hé mắt.

Suýt chút thì bị dọa sợ.

“Ngủ mau đi thôi con trai! Lớn lên rồi ba dạy con chơi phi tiêu nhé!”
Vương Tuấn Dương tiếp tục cưng nựng con trai.

Những lời này đều lọt cả vào tài của Hạ Cẩn Mai, cô vô thức nhăn mặt lại, mắt vừa hé lập tức nhắm nghiền lại, sợ bị đối phương phát giác.


“Ôi điên mất thôi, sao lại cứ thích dạy con trai mấy cái trò bạo lực như thế cơ chứ?”
Hạ Cẩn Mai lầm bầm trong miệng, thành âm nhỏ đến nỗi Vương Tuấn Dương không hề phát giác.

Hồi lâu vẫn cảm nhận hơi ấm của Vương Tuấn Dương vẫn ở đó, chỉ là thấy an tĩnh trở lại, không có tiếng dỗ dành nữa thì Hạ Cẩn Mai lại lần nữa hé mắt nhìn về phía Vương Tuấn Dương.

Lòng cô hơi run lên theo bản năng.

Khoảnh khắc này tim cô như muốn nhảy ra khỏi lông ngực.

Vương Tuấn Dương quả thật là đẹp đến mức không còn thiên lý gì nữa.

Thật ra nếu chỉ dùng một từ đẹp không đủ để mô tả được hết khí chất cao quý của anh.

Hạ Cẩn Mai có phần ngẩn ngơ, quên mất chính mình đang lén nhìn đối phương.

“Nhìn đủ chưa?”
Thanh âm lạnh lùng cất lên.

Hạ Cẩn Mai lập tức giật nảy mình.

Cô vội vã kéo chăn che mặt lại quay người vào bên trong.

Nhưng mọi chuyện đã muộn.

Vương Tuấn Dương đã lật tung chăn, bá đạo kéo cô xoay người về phía mình: “Em đừng nghĩ bỏ trốn dễ dàng thế! Sắc đẹp không phải là tài nguyên miễn phí!”
Oạch! Hạ Cẩn Mai y như đang lâng lâng trên mây bị dọa cho rơi tự do xuống nhân gian, đối mặt với hiện thực phũ phàng.

Mỹ cảnh thần tiên đã không còn trước mặt, thay vào đó là khuôn mặt có phần dọa người.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận