Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Tôi thật sự không rảnh đi tranh đàn ông, nhất là loại đàn ông không đáng một xu như thế”
Hạ Cẩn Mai trực tiếp bước qua.

Nói thêm mấy lời với hạng người này chỉ tốn phí thời gian.

Lúc này, căn phòng bệnh của Hạ Vân Du cũng mở ra, Lưu Thịnh Hào vội vã đi tới, Lưu Bối Na chưa kịp phản ứng thêm thì ba mình đã cất tiếng: “Bối Na, tốt quá rồi, bác sĩ vừa gọi điện thông báo, kết quả xét nghiệm của Cẩn Mai hôm trước có nhầm lẫn, con bé thật sự thích hợp ghép thận cho mẹ con!”
Lưu Bối Na vừa nghe thấy thì hai mắt sáng rõ.

Cả Hạ Cẩn Mai cũng lấy làm bất ngờ bước nhanh đến.

“Bác trai, có thật như thế không ạ?”
“Thật! Vừa rồi bác sĩ gọi điện tới thông báo cho bác.

Chỉ là…”
Nói đến đây vẻ vui mừng của Lưu Thịnh Hào lại chuyển sang thành một dạng lúng túng.

Hạ Cẩn Mai bước đến nói: “Bác trai! Chỉ cân đúng là tương thích cháu sẵn sàng hiến thận, bác đừng nghĩ gì cả.

Nhưng vì đã có sai sót một lần, để an toàn hơn cho bác gái, chúng ta nên kiểm tra tổng thể thêm lần nữa.



Lưu Bối Na vừa nghe thấy thế liên nói: “Hừm! Cô không muốn hiến thì nói toạc ra sao cứ phải vòng vo.

Hôm đó kết quả trả về không tương thích có phải là do cô động tay động chân.

Bản thân không muốn hiến thận nhưng lại cứ ra vẻ tấm lòng bao la không?”
Hạ Cẩn Mai nhíu mày nhìn Lưu Bối Na: “Chị nói gì vậy? Tôi thật sự muốn tốt cho bác gái.

Bác là người thân duy nhất của tôi, tôi muốn mọi việc kỹ càng để an toàn cho bác là sai à?”
Lưu Bối Na có phân đuối lý nhưng vẫn cứ già mồm: “Hừm! Toàn lời giả nhân giả nghĩa.


Lưu Thịnh Hào kéo tay con gái, sợ con gái mình chọc giận Hạ Cẩn Mai, cô lại không hiến thận nữa thì tính mạng vợ ông thật sự gặp nguy hiểm.

“Bối Na, con chú ý lời nói của mình.

Cẩn Mai, con bé có tấm lòng Bồ Tát, mọi chuyện chẳng qua là sai sót từ bệnh viện mà thôi!”
“Cũng trùng hợp quá cơ”
An Lâm Khánh từ nãy đến giờ đứng một bên chứng kiến mọi chuyện, thấy Hạ Cẩn Mai muốn hiến thận cho Hạ Vân Du thì lòng có phần kinh động: “Cẩn Mai, em suy nghĩ kỹ chưa?”
Hạ Cẩn Mai không nhìn An Lâm Khánh cũng không trả lời, nhưng lời của An Lâm Khánh lần nữa bùng lên ngọn lửa đố kỵ trong lòng Lưu Bối Na: “Anh nghĩ cái gì thế? Người cần được cứu lúc này là mẹ của em đói”
An Lâm Khánh cau mày lại, chán ghét nhìn Lưu Bối Na.

Hắn ta thật sự thời gian này quá đôi ngột ngạt trong cuộc hôn nhân của mình, nghĩ lại những gì đã đối xử với Hạ Cẩn Mai, lương tâm cũng rất cắn rứt.


Ngày đó nếu như không phải phần con lấn át phần người, dục vọng che mờ lý trí, lại thêm khoản tiên hắn rút ruột công ty thật sự quá lớn thì hắn ta cũng không muốn đẩy Hạ Cẩn Mai vào chuyện đau lòng như vậy.

Hạ Cẩn Mai vốn cũng là viên ngọc mà hắn nâng trong tay bao nhiêu năm.

“Chuyện này là chuyện của tôi không liên quan đến anh”
Hạ Cẩn Mai dứt khoát nói.

“Nhưng liên quan đến tôi!”
Từ phía sau một thanh âm mạnh mẽ vang lên.

Hạ Cẩn Mai xoay người nhìn lại, từ phía đó, một người đàn ông cao lớn đi đến, bộ dáng thâm trâm, đầy vẻ quyến lực.

Là Kiêu Chính Minh.

Cả An Lâm Khánh và Lưu Bối Na và Lưu Thịnh Hào đều kinh động trong lòng.

Kiêu Chính Minh là nhân vật lớn tại Giang Thành, chính là người thừa kế sáng giá của gia tộc lớn thứ ba cả nước, sở hữu khối tài sản khổng lồ.

Người đàn ông ưu tú như thế lại đang lên tiếng bênh vực và quản chuyện của Hạ Cẩn Mai.

Nhưng người ngạc nhiên nhất chính là Hạ Cẩn Mai.

“Kiêu Chính Minh? Anh ta làm cái gì ở đây cơ chứ?”
Hạ Cẩn Mai tự hỏi trong lòng.

Không chờ cô phải thắc mắc thêm, Kiêu Chính Minh đã bước đến: “Bệnh viện lớn như thế này sao có thể nhầm lẫn kết quả xét nghiệm quan trọng như thế được, tôi nói đúng không cô Lưu?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận