Kiêu Chính Minh nhằm hướng Lưu Bối Na mà nói.
Nghe lời anh ta, tất cả đều hoảng hốt kinh hoàng.
Đặc biệt là Lưu Bối Na.
“Anh Kiều, anh nói gì tôi không hiểu?”
Lưu Bối Na lắp bắp nói.
Hạ Cẩn Mai cũng nhanh nhẹn tiến thêm một bước rồi cất lời: “Cậu chủ Kiều, cậu nói gì vậy?”
Kiêu Chính Minh nhìn khuôn mặt ngây thơ không hiểu chuyện gì của Hạ Cẩn Mai có chút đau lòng.
Hoàn cảnh của cô, ngoại trừ việc đẻ thuê đã được xử lý rất tốt không ai tra được thì những uất ức cô phải chịu anh ta đều năm trong lòng bàn tay, lòng vừa xót thương vừa ngưỡng mộ Hạ Cẩn Mai.
“Hạ Cẩn Mai! Em ngây thơ quá, có người giở trò trong kết quả xét nghiệm của em mà em còn không biết.
”
Kiêu Chính Minh cất tiếng nói, ánh mắt gắt gao nhìn Hạ Cẩn Mai đây vẻ cảm thông.
Lưu Bối Na mặt xám ngoét, sống lưng rét lạnh.
Cô ta mim môi đứng sang một bên.
Hạ Cẩn Mai nhìn Kiêu Chính Minh với một tâm trạng khó hiểu.
Định nói gì đó thì Lưu Bối Na đã tiến lên trước: “Chuyện nhà chúng tôi, cậu chủ Kiều tốt nhất đừng xen vào.
Theo như tôi được biết Hạ Cẩn Mai cũng không có liên quan gì đến anh!”
Hạ Cẩn Mai đột nhiên thấy Lưu Bối Na bối rối thì trong lòng cũng có dự cảm.
Lưu Thịnh Hào thì lại càng chắc chắn hơn khi thấy biểu hiện của con gái.
Ông ta xoay người kéo tay Lưu Bối Na: “Bối Na, con biết chuyện gì sao?”
Lưu Bối Na thảng thốt nhìn ba mình, lập tức chối bay chối biến: “Con có thể biết cái gì được chứ? Chỉ là chuyện nhà họ Lưu chúng ta sao có thể để người ngoài quản được đúng không ba?”
Lưu Thịnh Hào càng thêm nghi ngờ.
Nhưng ông không nói gì nữa.
Kiêu Chính Minh bật cười thành tiếng.
“Cô con gái của ông thật giảo ngôn.
Cẩn Mai à, cô ta là chị họ của em đúng là một sự sỉ nhục cho em!”
Kiêu Chính Minh không chút nể mặt mà nói.
Lưu Thịnh Hào thấy con gái bị khi dễ lấy làm tức giận, lắp bắp: “Cậu…”
Nhưng lời chẳng thể nói ra được vì ông ta cũng không biết Kiêu Chính Minh rốt cuộc biết cái gì, và thế lực nhà họ Kiều kinh khủng thế nào ông ta cũng biết.
“Cậu chủ Kiều vòng vo như vậy là có ý gì?”
Hạ Cẩn Mai không bận tâm đến việc Kiêu Chính Minh nói này nói nọ đả kích Lưu Bối Na.
Cái mà cô quan tâm là thứ khác.
“Cô xem đi! Thực ra bệnh viện đã thông báo tìm được thận tương thích cho bác cô vào hôm qua, người được thông báo là Lưu Bối Na.
Kết quả xét nghiệm của cô vốn là không tương tích với bác cô nhưng lại được tráo đổi thành tương thích với một bệnh nhân khác.
Nói như vậy, nếu cô hiến thận, thận của cô sẽ được cấy ghép cho người khác.
Cô nói xem, việc này có phải là việc một người chị nên làm không?”
Từng lời Kiêu Chính Minh nói như đạp thẳng vào chút tự tôn cuối cùng của Lưu Thịnh Hào.
Ông ta mặt tái mét nhìn con gái mình.
Còn Lưu Bối Na thì run rẩy một bên, không thể phản bác.
An Lâm Khánh cũng vậy.
Hắn ta vẫn biết Lưu Bối Na là kiểu người gì, nhưng táng tận lương tâm đến thế này hắn không ngờ tới.
Hạ Cẩn Mai đứng một bên, kinh động về những gì Kiêu Chính Minh vừa nói.
Nhưng biểu hiện của cô thì bình tĩnh đến lạ, cô không hê phẫn nộ hay muốn chất vấn Lưu Bối Na, chỉ bật cười.
“Em không muốn nói gì sao?”
Kiêu Chính Minh quay lại nhìn Hạ Cẩn Mai và hỏi.
Nhưng đáp lại anh, Hạ Cẩn Mai chỉ nhàn nhạt nói: “Bác trai, có thận để ghép cho bác gái thật là tốt quá rồi!”.