Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Vương Tuấn Dương nghe thấy tên đó hỏi tên thuộc hạ của mình thì lấy làm lạ.

Một thoáng biến đổi trên gương mặt của anh nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ bình thường.

“Tôi không biết người đó là ai!”
Vương Tuấn Dương không chút sợ hãi đáp trả.

Phía bên dưới Tiểu Trương lắng nghe tất thảy nhưng không đáp lời.

Anh ta còn không biết mình đến đây làm gì, còn không biết cậu chủ của mình rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? “Mày không biết Lăng Hạo Khiêm vậy mày là người của ai?”
“Tao là ai? Mày đoán xem!”
Vương Tuấn Dương nói với giọng thách thức.

Tên đầu húi cua tức tối, mặt đỏ lên.

Rõ ràng bọn chúng chiếm thế thượng phong mà lúc này lại bị đối phương khinh thường đến mức nhìn bằng nửa con mắt.


Tiểu Trương lúc này đã nhìn thấy cơ hội thoát lên.

Anh ta rút hai cái dao ra, lần lượt phi thẳng vào tường, dao cắm phập vào đó, anh ta theo đó leo lên.

“Ôt”
Tiểu Trương thò đầu lên thấy ba tên đang vây lấy chủ nhân của mình, mặt đều đằng đằng sát khí không nhịn được kêu một câu.

Cả ba tên đều nhìn thấy Tiểu Trương thò đầu lên, cũng giật mình thoái lui mấy bước.

Bởi vì cái bẫy này khá sâu, ngã ở độ cao như vậy lại có thể leo lên, thực lực không tâm thường.

“Tao vừa nghe có đứa nào sủa ông ổng cái gì đó?”
Tiểu Trương nhảy phốc lên cất tiếng.

Vương Tuấn Dương không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Mẹ nó! Chúng mày ngon thì xông lên cả lượt đi!”

Tên cầm đầu bên kia chính là tên đầu húi cua bước lên phía trước bộ dáng hăm dọa.

“Hừm.

Bọn mày thừa lời bỏ mẹ!”
Vương Tuấn Dương hừ lạnh một cái, liên theo đó hai tiếng cạch cạch đạn lên nòng chĩa thẳng vào hai tên trong khi chúng còn chưa kịp hình dụng chuyện gì xảy đến.

Liền ngay đó, Tiểu Trương đã xoay người, tung cước thẳng vào hạ bộ của tên còn lại: “Đau! A!”
Tên đó bị hạ đau điếng không nhịn được kêu oai oái.

Hai tên còn lại mặt xám như tro tàn.

Thật tình không thể ngờ được thực lực của đối phương lại mạnh như vậy ra tay nhanh đến chúng còn chưa kịp thở hay liếc mắt.

“Các anh là ai? Thực lực thế này bỏ xa tên Lăng Hạo Khiêm đó!”
Tên đầu sỏ run rẩy lên tiếng.

Tiểu Trương đạp chân lên cái tên vừa bị hạ đó, ánh mắt khẽ dao động.

Anh liếc nhanh về phía chủ nhân của mình nhưng nhanh đến độ đối phương còn chưa kịp phát giác, cũng không có ai nhìn ra cải gì.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận