Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Nghe đến đó Tô Mạn Lâm lập tức vui mừng nói: “Phí thì không cần đâu, chiều nay tôi có một buổi xem mắt, cô giúp tôi được không?”
Hạ Cẩn Mai vui vẻ đáp: “Được thôi! Vậy tốt quá rồi!”
Nói xong thì kéo Tô Mạn Lâm vào phòng của mình.

Tô Mạn Lâm là một người thận trọng và tỉ mỉ, trước giờ cũng khá lãnh đạm ít nói, Hạ Cẩn Mai mới tiếp xúc cũng biết, kiểu như cô ấy có phân giống mình, đàn ông nhìn có thể thích nhưng lại rất dễ để mất đàn ông vào tay mấy em gái trà xanh biết nói lời ngon ngọt.

Từ chiếc gương, Tô Mạn Lâm mới dám nhìn thật kỹ Hạ Cẩn Mai.

Quả thật Hạ Cẩn Mai rất đẹp, dường như ông trời đã ưu ái Hạ Cẩn Mai quá nhiều vậy.

Làn da trắng như ngọc, lại hồng nhuận, đôi mày thanh tú, đôi mắt biết cười vô cùng sinh động.

Môi nhỏ chẳng cần thoa son cũng rất có khí sắc.

Phụ nữ như Tô Mạn Lâm càng nhìn càng thấy yêu thích huống chỉ đàn ông.

Bảo sao cậu chủ Vương Tuấn Dương bao năm nay không gần phụ nữ nửa bước lại có thể đem Hạ Cẩn Mai về để sống củng phòng.


“Sao thế?”
Hạ Cẩn Mai phát giác Tô Mạn Lâm có chút ngẩn ngơ.

“Ồ không! Chỉ là tôi thấy cô quá xinh đẹp mà thôi!”
Tô Mạn Lâm nói mà không hề giấu giếm b cảm xúc và sự ngưỡng mộ của mình.

“Tôi nhất định sẽ biến cô thành cô gái xinh đẹp nhất chiều nay, đảm bảo người đi xem mắt sẽ đổ gục trước ánh nhìn đầu tiên”
Hạ Cẩn Mai quả quyết nói.

Hạ Cẩn Mai chăm chú mở cốp đồ trang điểm của mình ra.

Tô Mạn Lâm không khỏi ngạc nhiên: “Trời ạ! Cốp đồ của cô cũng xịn quá đi! Có phải cô chuyên làm tạo hình cho ngôi sao lớn phải không?”
Hạ Cẩn Mai cười mím môi, nghĩ lại mình bỏ lỡ quá nhiều trong lòng cũng không mấy dễ chịu, liên nói qua loa: “Ô không”
Khoảng chừng ba mươi phút sau, Tô Mạn Lâm nhìn mình trong gương đã thấy bản thân như một người khác, rất xinh đẹp.

Tô Mạn Lâm có chút không tin được.


“Đây là tôi sao?”
Tô Mạn Lâm kinh ngạc hỏi.

“Đúng! Với kiểu trang điểm này, chiều cô nên chọn một bộ đồ màu nhẹ nhàng sẽ rất ngọt ngào trong sáng, đảm bảo cuộc hẹn đầu tiên sẽ thành công cho xem!”
Hạ Cẩn Mai vui vẻ nói.

Cả hai cùng nhau bước ra khỏi phòng của Hạ Cẩn Mai.

Vừa ra đến cửa, xe lăn của Vương Tuấn Dương cũng vừa vặn tới nơi.

“Cậu chủ!”
Tô Mạn Lâm giật mình cúi gắm chào.

“Cô.

.


Vương Tuấn Dương nghỉ ngờ hỏi.

Hạ Cẩn Mai thời gian này cũng không còn quá sợ hãi Vương Tuấn Dương nữa, cô cất tiếng: “Đây là Tô Mạn Lâm, anh thấy tôi có giỏi không? Tay nghề rất khá đó chứ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận