Thái độ bỗng nhiên lạnh lùng của Vương Tuấn Dương thật sự khiến Hạ Cẩn Mai có chút mất mát.
Ánh mắt cô chùng xuống, nỗi buồn muốn đem giấu đi mà vẫn hiện hữu ở đó nơi đáy mắt.
Vương Tuấn Dương rời phòng.
Khi cánh cửa khép lại cũng là lúc giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Nước mắt rơi xuống mặn môi.
Hạ Cẩn Mai nuốt vào trong, đau lòng mà cười che đậy đi.
Vương Tuấn Dương ở bên ngoài.
Anh nhớ lại ánh mắt của Hạ Cẩn Mai khi nói những lời đó.
Dường như chưa bao giờ anh thấy cô cương quyết như vậy, ánh mắt đó có gì đó tổn thương lại mong chờ, lại có chút sợ hãi.
Anh không dám chắc.
Anh cũng sợ bản thân nghĩ quá nhiều.
Vương Tuấn Dương thở dài một cái, nhìn vành nôi phía xa, đột nhiên môi đẳng ngắt.
“Con trai, con vốn không cần một người mẹ phải không?”
Liên ngay sau đó, Hạ Cẩn Mai xuất hiện ở bên ngoài bậc cửa.
Khác với mọi ngày cô không trang điểm hoặc trang điểm rất nhẹ nhàng thì hôm nay cô lại trang điểm rất đậm, có sự phá cách nhưng không hề lòe loẹt.
Trái lại, tống thể rất hài hòa.
Vương Tuấn Dương hơi nhíu mày nhìn cô rồi nói: “Chỉ là một bữa cơm, không nhất thiết phải trang điểm thành ra như vậy”
Hạ Cẩn Mai nheo mắt, cô không ngờ được Vương Tuấn Dương lại nói mấy lời đo.
Lửa giận trong lòng bùng lên, cô ấm ức nói: “Mặc kệ tôi! Tại sao việc gì cũng phải nhất nhất nghe theo anh? Tôi đâu có muốn đi ra ngoài ăn tối với anh chứ? Tôi làm cái quái gì trên mặt tôi, người tôi anh cũng quản là sao? Tôi cũng là người, cũng có quyền tự do, quyền được mưu cầu cho riêng mình.
Anh đặt tôi trên tay mình, tùy ý làm gì cũng được mà cảm thấy ổn sao? Vương Tuấn Dương tôi nói cho anh biết, anh đừng có ngạo mạn quá.
Anh đừng nghĩ cả thế giới này phải xoay quanh anh.
Có tiền là ngon lắm à? Có tiền là có thể thích làm gì thì làm à?”
Hạ Cẩn Mai tức mình nói một tràng dài, trên khuôn mặt của cô đằng đằng sát khí, có thể cảm thấy Hạ Cẩn Mai đã không còn muốn nhịn xuống nữa.
Vương Tuấn Dương bị cái khí thế áp bức đó dọa đến ngây người.
Hình như đến lúc này chưa có ai to gan cãi anh chứ đừng nói đến việc chửi thẳng mặt anh như thể.
Vương Tuấn Dương còn chưa kịp tiêu hóa xuông những câu chửi vừa rồi thì Hạ Cẩn Mai dường như vẫn chưa chịu dừng lại: “Tôi là người làm của anh.
Tôi nhận lương làm việc, điều đó đã được thỏa thuận, luật lao động cũng có quy định hết sức rõ ràng.
Anh không thể một tay che trời.
Cái quái gì mà học lại luật chứ? Lưới trời lõng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, anh nghĩ cho kỹ đi, bất chấp tính mạng người khác như anh sẽ gặp quả báo.
Núi cao còn có núi khác cao hơn”
Vương Tuấn Dương vẫn mím môi lại mà nghe từng lời Hạ Cẩn Mai rành rọt.
Cô không có vẻ gì là muốn nhịn xuống.
Thế mới biết là đừng có dở hơi đi chọc giận một người phụ nữ, một khi đã điên lên, cơn giận của họ thật sự đáng sợ thế nào.
.