Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Hạ Cẩn Mai nói liền một hơi, tựa như mệt quá, xoay người lấy luôn cả tách trà trên bàn anh mà uống một hơi hết sạch.

Vương Tuấn Dương không mắng cũng khô miệng, vô thức nuốt nước bọt xuống.

Lục Vĩnh Thành mặc dù không bước vào nhưng đứng phía ngoài nghe không sót một chữ lòng cũng có chút sợ hãi lúc đầu, nhưng khi thấy thái độ bình tĩnh của Vương Tuấn Dương thì ông cũng có phần an tâm hơn.

“Em nói xong chưa?”
Vương Tuấn Dương đột nhiên cất tiếng.

Đổi diện với một sự tức giận, thì sự bình thản chính là thứ giết chết cơn giận nhanh nhất.

“Xong!”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng nói.

“Được! Bây giờ tôi sẽ trả lời em”
Vương Tuấn Dương càng điềm đạm hơn.


Lục Vĩnh Thành bị dọa sợ đến ngây người.

Cả Hạ Cẩn Mai cũng vậy.

Cô nín thinh ở một bên chăm chú nhìn Vương Tuấn Dương.

“Thứ nhất, nếu em muốn rời đi tôi không miễn cưỡng em.

Em có quyền đi.

Ngay bây giờ cũng được.

Kể cả ngay từ đầu người muốn ở lại đây là em không phải sao? Thứ hai, em nói tôi quản chuyện của em, em đi làm đều biết bất cứ công ty nào đều có quy định rõ ràng, còn có cả tiêu chuẩn diện mạo hình ảnh.

Em ăn mặc trang điểm thế này không phù hợp, tôi có quyền yêu cầu em thay đổi, miễn sao tôi không bắt em lột đồ, điều này luật lao động có ghi chứ? Thứ ba, tôi đã làm gì em để em nói tôi bất chấp tính mạng người khác? Nếu có làm gì em thử cho tôi dẫn chứng xem! Em nói thì rất mạnh miệng nhưng căn cứ ở đâu? Hay em chỉ là giận lẫy nên rồi nói không kiểm soát?”
Hạ Cẩn Mai nghe đến đâu sửng sốt đến đây.


Vương Tuấn Dương không hổ là đương chủ nhà họ Vương, bản lĩnh gì cũng có nhất là bản lĩnh cãi lộn hay nói hoa văn hơn là kỹ năng phản biện thì khỏi phải bàn.

Trong trường hợp này Hạ Cẩn Mai lại càng không đưa ra được bằng chứng.

Không lẽ nói sếp cưỡng hôn cô và chính cô cũng thuận theo sao? Hạ Cẩn Mai có phần đuối lý.

Cô nhất thời không cãi được, khuôn mặt trở nên lúng túng.

Vương Tuấn Dương biết trong cuộc tranh luận này anh đã thẳng, dù vậy thì Hạ Cẩn Mai cũng đã đủ thắng trong lòng anh rồi.

Trước giờ chưa có ai dũng cảm cãi tay đôi với anh như cô cả.

“Bây giờ em đi thay đồ, trang điểm nhẹ nhàng lại được chưa?”
Vương Tuấn Dương hãng giọng một hơi nói.

Hạ Cẩn Mai lúc này không sao phản bác lại được nữa, đành cúi người bước vào.

Thật lòng vẫn thấy có cái gì đó sai sai nhưng cô thật sự không muốn rời đi, bỏ qua cơ hội được ở cạnh con trai mình.

Nhưng lúc này trong lòng cô thật sự có chút mất mát.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận