Dường như cô chờ đợi Vương Tuấn Dương sẽ cho mình một đáp án rõ ràng hơn.
Hoặc là cô đã ảo tưởng nhiều quá.
Khi Hạ Cẩn Mai đi vào, chú Lục cũng lấy hết can đảm mà bước đến.
“Cậu chủ! Xe đã chuẩn bị xong!”
“Tôi biết rồi! Chờ cô ấy một chút”
Vương Tuấn Dương nhàn nhạt nói, ánh mắt không rời cánh cửa nơi Hạ Cẩn Mai vừa rời đi.
Bất ngờ anh lên tiếng: “Chú Lục! Tôi có phải làm cái gì sai rồi không?”
Lục Vĩnh Thành kinh động trong lòng.
Theo phản xạ ông liếc mắt nhìn chủ nhân của mình, khuôn mặt Vương Tuấn Dương có chút đăm chiêu.
Lục Vĩnh Thành mím môi hồi lâu, tìm cách đáp lời.
Nhưng đến cuối cùng ông lại chọn cách im lặng không nói gì cả.
Hạ Cẩn Mai sau đó bước trở ra, cô mặc một chiếc đầm cao cấp thiết kế nhẹ nhàng tôn lên vẻ dịu dàng nữ tính.
Trang điểm cũng rất nhã nhặn, khuôn mặt đẹp đề có phân mê hoặc.
Vương Tuấn Dương thật tình có chút ngẩn ngơ mất hồn khi nhìn thấy bộ dáng của cô lúc này.
“Cậu chủ, mau đi thôi ạ”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai nhanh chóng bước lên xe, Vương Tuấn Dương cũng được đẩy xe lên theo.
Thật tình, Hạ Cẩn Mai không biết được lý do vì sao Vương Tuấn Dương phải giả què mà ngồi trên xe lăn làm gì.
Nhưng mà ý nghĩ thoáng qua rất nhanh, cô cũng chẳng muốn tò mò thêm.
“Như thể này…rất tốt”
Vương Tuấn Dương đột nhiên cong môi nói.
Hạ Cẩn Mai giật mình: “Cái gì cơ?”
Vương Tuấn Dương nhíu mày nhìn Hạ Cẩn Mai cười ruồi một cái.
Lúc thì sắc sảo, lúc thì ngây ngây ngô ngô, đâu mới là con người thật của cô? “Không có gì, mau đi thôi!”
Vương Tuấn Dương đáp nhanh, trên khuôn mặt tuấn mỹ của cô, điểm giao nhau giữa hai lông mày đang nhăn lại.
“Kít”
Tiếng xe phanh gấp khiến cho Hạ Cẩn Mai bỏ nhào vào Vương Tuấn Dương.
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng gọi Tiểu Trương phía trước.
“Không có gì, chỉ là có cô gái đột nhiên xông ra.
Để tôi xuống xem”
Tiếu Trương vừa nói vừa đánh lái về sát đường mà đỗ xe lại.
Đoán chừng một kịch bản không thể lặp lại hai lần, nhất định lần này không phải là bị truy sát.
“Cô gái, không sao chứ?”
Tiểu Trương vội vã nhận ra, một cô gái bị ngã trên đường, bộ quần áo có phần xộc xệch, dường như vừa trải qua một màn rượt đuổi cam go lãm, bất giác anh ta cũng nâng cao cảnh giác.
“Gọi cảnh sát đi!”
Lục Vĩnh Thành một bên nói.
.