Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Gã đàn ông nói lớn.

Y như muốn dọa trẻ con.

Hạ Cấn Mai thoái lui thêm mấy bước, từ trên khuôn mặt xinh đẹp vẻ lo lắng hiện rõ.

Tên này đâu có nói lý, hoàn toàn là cậy sức hiếp đáp người khác.

“Anh đừng vô lý như vậy, đây là bệnh viện.

Hơn nữa tình huống lúc đó xảy ra, chúng tôi đã gọi cảnh sát đến, tin rằng họ cũng sẽ tới đây ngay.


Gã đàn ông nghe thấy hai từ “cảnh sát”
thì hơi chùn bước.

Nhưng sau khi nhìn Hạ Cẩn Mai đánh giá một hồi có thể thấy cô là người rất giàu có, lòng tham hẳn lại nổi lên.

Người giàu ngại nhất là phiền phức, chỉ bỏ một chút tiền đỡ được phiền toái dây dưa thì chắc chắn sẽ bỏ.


Huống chi cảnh sát có tới cũng phải mấy tiếng nữa.

“Cô nghĩ rằng lấy cảnh sát ra dọa tôi được à? Cô giàu có như vậy, bỏ ra cho tôi chút tiền viện phí tạm thời trước thì có sao, cô không gây tai nạn sao vợ tôi lại thành thế này, lại còn đưa vợ tôi tới viện, trước khi tới đây tôi đã nghe sơ qua tình hình rôi”
Gã đàn ông hung hăng nói.

Hắn nói không một câu nào logic theo lẽ thường cả, hoàn toàn là lấy mồm toa nạt người.

“Anh quá vô lý rồi đấy, tôi gọi cảnh sát tới ngay đấy.

À không, tôi gọi bác sĩ, anh tốt nhất đừng động tay động chân.


Hạ Cẩn Mai nhận ra người đàn ông này rõ ràng là một tên lưu manh, hản muốn tiền của cô đã đành lại muốn động tay động chân với cô nữa vì hắn không ngừng áp sát khiến cô phải tránh.

“Không muốn rắc rối thì mau đưa tiên ra đây rồi cô đi cũng được, tôi sẽ tìm cô sau”
Tên đó vẫn tiếp tục dồn ép.

Hắn có vẻ như biết nếu chậm thêm một chút nữa, cảnh sát tới hắn sẽ không có được gì cả.


“Anh là muốn vòi tiền? Được.

Muốn tiền phải không?”
Hạ Cẩn Mai nhíu mày nhìn hẳn, chỉ tay chất vấn.

Gã kia nhận thấy Hạ Cẩn Mai đã mất kiên nhẫn, hắn mỉm cười trong lòng, nhưng nếu thẳng toẹt ra thừa nhận thì chưa chắc Hạ Cẩn Mai đã chịu nôn tiền ra nên hắn ngó lơ.

“Cô gây tai nạn, đền tiên là lẽ đương nhiên, những chuyện khác nói sau, nhưng ít nhất tiền viện phí bây giờ cô phải ứng trước.


Hạ Cẩn Mai thật tình không thể hiểu sao trên đời lại có loại người không có một chút xấu hổ nào như vậy.

Tiền của mình, đồ không phải của mình lại một mực muốn cướp.

Thế giới thật kỳ lạ.

“Tiên viện phí đúng không? Tôi tìm kế toán bệnh viện nộp “
Hạ Cẩn Mai nói, xoay người rời đi.

Nhưng ngay lập tức hắn lại chặn trước cô: “Không cần phiền phức như vậy, đưa cho tôi là được”
“Không được, ai biết anh có chịu nộp viện phí cho cô ấy hay không?”
Hạ Cẩn Mai phản đối ngay lập tức.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận