“Mẹ kiếp.
Cô ta giàu như vậy, riêng bộ đồ đã mấy chục triệu sao cứ tính toán mấy đồng mà dây dưa không thôi vậy? Cứ thế này lát nữa có người tới, cảnh sát đến phải làm sao đây?”
Gã đàn ông tự rủa thâm trong lòng.
Kỳ thực hắn không có muốn đến đây, chẳng qua là lúc xảy ra sự việc, hắn ở bên đường đã nhìn thấy Hạ Cẩn Mai ở trên xe sang đi xuống, lại thêm người đi cùng đang ở lại giải quyết với cảnh sát không thể tới viện ngay được, một mình Hạ Cẩn Mai vào viện, hắn tùy tiện dọa nạt vài câu, người giàu không thích phiền phức, lại thích làm từ thiện nhất định sẽ đưa cho hắn một món tiên.
Chỉ không ngờ, Hạ Cẩn Mai lại cứ không chịu bỏ tiền ra như vậy.
“Cô đưa cho tôi là được, ai biết được cô có phải nhân lúc đó chạy trốn hay không?”
Vừa nói gã đàn ông vừa sáp tới, mùi hôi hám trên thân thể hắn thật sự khiến Hạ Cẩn Mai muốn nôn.
“Này! Cái anh kia!”
Một tiếng gọi giật giọng cất lên, tên lưu manh lùi lại nhíu mày nhìn.
Trên hành lang, một bác sĩ nhanh chóng tiến đến.
“Là cô sao?”
Thịnh Đăng Tuấn vừa liếc thấy Hạ Cẩn Mai lập tức kinh ngạc.
Gã đàn ông thấy có người đến hơi đuối lý liên lùi lại, đưa ánh mắt dò xét một lượt.
Hạ Cẩn Mai thấy Thịnh Đăng Tuấn thì mừng rỡ như tìm được cứu tỉnh: “Thịnh Đăng Tuấn?”
“Cô sao lại ở đây?”
Thịnh Đăng Tuấn cất tiếng hỏi, có chút ngạc nhiên khi phát hiện đối phương chào đón mình niềm nở hơn mong đợi, lại như đặc biệt tiến tới đứng phía sau anh ta, đẩy anh ta vào giữa trở thành bức chắn ngăn cách giữa cô và gã đàn ông kia.
“Hỏng bét rồi.
Đúng là không kiếm chác được nữa”
Gã đàn ông lẩm bẩm, nhân lúc Thịnh Đăng Tuấn và Hạ Cẩn Mai không có để ý liền chuồn mất.
Nhanh y như con sóc vậy.
“Tôi.
.
”
Hạ Cẩn Mai vốn đang định đáp lời Thịnh Đăng Tuấn thì nhìn sang gã đàn ông đã biến mất.
Cô ngây ra mất mấy giây rồi cười: “Tôi đưa người gặp tai nạn vào viện thôi.
Anh trực hôm nay sao?”
Hạ Cẩn Mai thấy trời đã khuya Thịnh Đăng Tuấn vẫn ở viện chắc chắn anh ta có ca trực.
Thịnh Đăng Tuấn lúng túng giây lát rôi đáp: “À, đúng thế”
Thịnh Đăng Tuấn liếc về phía phòng cấp cứu một cái rồi quay ra hỏi: “Bác cô thế nào rồi?”
Thịnh Đăng Tuấn đột nhiên chuyển chủ đề.
Hạ Cẩn Mai hơi bất ngờ vì không hiểu vì sao anh ta cũng biết chuyển Hạ Quân Dao ở trong viện, nhưng không hỏi mà chỉ trả lời: “À, chiều mai sẽ tiến hành phẫu thuật.
Hy vọng mọi việc thuận lợi”
Hạ Cẩn Mai vừa dứt lời thì chuông điện thoại của cô réo vang.
Liếc nhìn số điện thoại của Vương Tuấn Dương, lúc này cô mới nhớ ra chính mình còn đang bị đối phương bỏ rơi ở giữa đường, chần chừ vì bực mình không muốn ấn nút nghe.
“Cô mau nghe điện thoại đi, tôi cũng đi về khoa làm việc bây giờ, rảnh rỗi hẹn cả Diệp Tịnh Nhỉ tụ tập một chút”.