“Được! Hẹn gặp lại anh sau!”
Hạ Cẩn Mai gật đầu.
Chờ Thịnh Đăng Tuấn đi rồi cô mới đưa điện thoại lên tai nghe.
“Hừm”
Hạ Cấn Mai cất tiếng.
Từ đầu dây bên kia thanh âm lạnh lùng kèm tức giận truyền đến: “Em còn lang thang đến bao giờ hả? Định thử thách sự kiên nhân của tôi sao?”
Hạ Cẩn Mai giật nảy mình.
Người cần phải tức giận là cô mới đúng.
Cô mới là người bị bỏ rơi giữa đường cơ mà.
“Anh bị điên à? Anh muốn ăn tối thì đi mà ăn một mình đi”
Hạ Cẩn Mai cũng chẳng nể mặt.
Nay cô ăn nhằm gan hùm rồi nên không có thèm sợ anh nữa.
“Nhìn đồng hồ xem, bây giờ là mấy giờ rồi, có ăn thì cũng gọi là ăn sáng được rồi đây”
Hạ Cẩn Mai cau mày, cô liếc nhìn cái đồng hồ treo ở trên hành lang bệnh viện, chỗ ghế chờ của người nhà bệnh nhân.
“Hai mươi ba giờ bốn mươi tám phút.
Còn chưa qua ngày mới mà?”
Hạ Cẩn Mai không chịu thua.
“Nếu trong vòng mười phút nữa em không có mặt tại địa chỉ tôi vừa gửi, tôi lập tức đuổi việc em, em đừng hòng lại gần con trai tôi nửa bước”
Vương Tuấn Dương nói với một ngữ khí đầy ý đe dọa, không có một chút thỏa hiệp nào.
Hạ Cấn Mai còn chưa kịp nói gì thì chỉ có những tiếng tút tút kéo dài.
Hạ Cẩn Mai có chút bàng hoàng.
Con trai cô, nếu như không thể âm thầm ở bên con trai nữa thì phải làm sao? Vừa nghĩ đến đây, Hạ Cẩn Mai ba chân bốn cẳng muốn rời đi.
Nhưng cánh cửa phòng cấp cứu lập tức mở ra.
Từ bên trong y tá lại lần nữa bước ra.
“Xin hỏi người nhà bệnh nhân cấp cứu vì có thai ngoài tử cung đâu rồi ạ?”
Bốn phía xung quanh không có ai cất tiếng.
Hạ Cẩn Mai có phần không đành lòng.
“Cô ơi, là cô đưa bệnh nhân vào viện phải không ạ?”
Y tá ngay lập tức quay hỏi Hạ Cẩn Mai.
Cô cũng chẳng biết nói gì, đành gật đầu.
“Bệnh nhân qua cơn nguy kịch rồi nhưng mà…”
Y tá còn chưa nói hết thì lại có bóng người nữa tiến đến.
Không phải một mà là ba người, đi đầu là Tiểu Trương.
.