“Em…Không ăn uống gì nữa.
Đi về”
Vương Tuấn Dương mặt đỏ tía tai, đập râm xuống bàn, chỉ thiếu nước lật cả bàn đồ ăn lên mà thôi.
Hạ Cẩn Mai sợ đến ngây người.
Cô lập tức nín bặt, ánh mắt nhìn anh hoang mang.
Lúc này cô mới nhận ra dường như mình cũng đã hơi quá đáng với anh.
Liếc nhìn bàn tiệc, có vẻ như anh còn chưa động đũa, cũng không có thêm ai.
“Nhưng tôi đói…”
Hạ Cẩn Mai lí nha lí nhí.
Từ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, hai má hơi đỏ lên, có lẽ là vì thẹn, mắt cũng bắt đầu long lanh những giọt nước mắt như sắp khóc.
Trong tình huống này, lời nói của cô không khác một lời xin lỗi là bao.
Vương Tuấn Dương đích thực là một con hổ giấy, đối diện với cảm xúc này của Hạ Cẩn Mai chẳng hiểu sao trái tim anh lại trở nên mềm nhũn.
Trong lòng dao động mà không thể nói ra.
“Tôi tưởng em giúp người quên cả đói rồi?”
Vương Tuấn Dương hừ lạnh một cái rồi nói lời như muốn mỉa mai.
Hạ Cẩn Mai có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong lời nói ấy nên cũng không cứng miệng nữa.
Có điều, Hạ Cẩn Mai vẫn khá hiếu thắng và kiên định với những suy nghĩ của mình: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Tôi không có hối hận.
Chỉ là, tôi xin lỗi vì đã không tới đúng giờ.
Nhưng, ai bảo anh lại thả tôi xuống giữa đường rồi biến mất chứ?”
“Vậy em nghĩ rằng tôi sẽ phải đi cùng em, rồi để cho khách chờ đợi mình sao? Huống chỉ tôi đã bảo Tiểu Trương xuống xử lý là đủ rồi”
Vương Tuấn Dương nói xong rồi thì tự mình cảm thấy tại sao bản thân lại đi giải thích với cô cơ chứ.
Hạ Cấn Mai cơn giận tan đã từ lâu, chỉ là vẫn có chút ấm ức khi nghĩ đến tất thảy những gì đã xảy ra, nhất là lúc cô đơn một mình trong bệnh viện, bị kẻ xấu dọa.
Mặc dù tình huống khi đó cũng không quá đáng sợ nhưng rõ ràng vẫn mong muốn có ai đó che chở mà dựa dâm cho minh.
Cô ậm ừ một lát liếc nhìn quanh: “Vậy khách đã về hết rồi sao?”
“Không về thì ngồi đây đợi em sao?”
Vương Tuấn Dương cong cong khóe môi nói, có chút muốn cười.
Hạ Cẩn Mai liếc một vòng bàn thức ăn, nhận thấy trên bàn đồ ăn đều là chưa có bất kỳ ai động đũa, liền nói: “Vậy những đồ ăn này là đồ mới gọi sao?”
“ừ”
Vương Tuấn Dương đáp nhàn nhạt.
Liên ngay sau đó anh nói: “Vậy không phải là em đói bụng sao? Nói nhiều thế mà làm gì?”.