Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Hạ Cẩn Mai nhíu mày nhìn Kiêu Chính Minh hồi lâu cuối cùng nói: “Tôi vạn lần không phải là người phù hợp với anh.

Tôi cũng không có hứng thú yêu đương gì tầm này”
“Nếu như tôi nói cô phù hợp, và tôi nói không cần yêu đương, chỉ cần đồng ý kết hôn và ở bên tôi là đủ thì sao?”
Hạ Cẩn Mai kinh động.

Người giàu đều thích sở hữu theo kiểu này sao? So với miệng lưỡi của Vương Tuấn Dương, Kiêu Chính Minh có phần tử tế hơn hẳn vì anh ta nói kết hôn chứ không phải là bao nuôi.

Nhưng sao cái ngữ khí, Hạ Cẩn Mai vẫn cảm thấy nó chứa đầy mùi tiền và quyền lực vậy.

Thật ngạo mạn quá mà.

Hạ Cẩn Mai cười một tiếng, biểu tình có phần trào phúng: “Người giàu bọn anh đều tùy tiện cưới vợ như thế sao? Thật rất nhạt nhẽo”
Hạ Cẩn Mai quay người đưa lon cà phê lên miệng uống.


Cà phê vừa nuốt xuống cổ họng thì toàn thân đột nhiên trở nên cứng đờ.

Từ phía cô vừa quay sang, Vương Tuấn Dương đang ngồi trên xe lăn, tới từ lúc nào, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá ngàn năm ở Bắc Cực khiến cho Hạ Cẩn Mai vừa mới nhìn thấy đã sợ chết khiếp.

“Vương Tuấn Dương?”
Hạ Cẩn Mai lắp bắp.

Kiêu Chính Minh cũng nghe thấy lời này của cô, lại thấy biểu tình sợ hãi của cô thì quay lại nhìn.

“Vương Tuấn Dương!”
“Tôi không biết rằng cậu chủ Kiều lại có thói quen đào tường nhà người khác”
Vương Tuấn Dương lạnh lùng cong môi nói.

Hạ Cẩn Mai giật mình đến độ đứng thẳng người dậy.

Cô thật không nghĩ được Vương Tuấn Dương lại còn có thể đứng trước mặt người khác mà trêu đùa thân phận của cô.


Hạ Cẩn Mai định lên tiếng phản đối thì đã bị Kiêu Chính Minh nói xen vào trước.

“Cậu chủ Vương, đây là nhà anh sao? Nếu là nhà anh, tôi đâu dám đào tường để anh sập nhà”
Hạ Cẩn Mai kinh hãi nhìn sang Kiêu Chính Minh.

Người đàn ông này lại dám trực tiếp đối đầu với Vương Tuấn Dương.

Bầu không khí lúc này như không thở nổi vậy, Hạ Cẩn Mai tự dọa chính mình hết nhìn đôi mắt trừng trừng như muốn sôi lên của Vương Tuấn Dương rồi lại nhìn đến gương mặt nghiêm túc đầy khiêu khích của Kiêu Chính Minh.

Vương Tuấn Dương cười khểnh một cái, lấy lại vẻ bình tĩnh trong phút chốc rồi nói: “Cậu chủ Kiều chui gầm giường nhà tôi hay sao mà biết rõ ràng thế? Nhưng có lẽ cậu đã núp nhầm gầm giường rồi”
Kiêu Chính Minh nghe câu này thì tái mặt lại, bàn tay cũng cuộn lại, suýt chút thì bóp nát cả lon cà phê trên tay.

“Hừ…
cái gọi là nhà phải được pháp luật công nhận, trên luật pháp, cậu chủ Vương vẫn đang độc thân.

Tôi nói không sai chứ?”
Hạ Cẩn Mai lại bị dọa lần nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận