Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Chuông kêu hồi lâu mà vẫn không thấy ai ra mở cửa.

“Cậu chủ có cần gọi điện thoại không? Dường như anh ta không có ở nhà!”
Vương Tuấn Dương không nói gì, chỉ đưa tay ra hiệu yên lặng.

Rồi anh lấy từ trong túi ra một thứ gì đó như là một cuộn băng dính.

“Cậu làm hay tôi làm?”
Vương Tuấn Dương cất tiếng hỏi.

Tiếu Trương đón lấy cuộn băng dính dán lên cánh cửa có mật mã của nhà Lăng Hạo Khiêm, cách làm vô cùng đơn giản này lại rất có hiệu quả.

Khi anh ta lột băng dính ra, lập tức nhìn thấy dấu vân tay in lại trên những con số mật mã.

Cái quan trọng là phải biết sắp xếp cho đúng.

Nhưng Vương Tuấn Dương lại là bậc thầy trong vấn đề này.

“Hừm.


Cậu bấm đi.

Tôi đọc”
Tiểu Trương tay vẫn đeo găng tay như một thói quen mỗi khi hành động.

Anh ta đưa tay chạm vào bảng mật mã.

Vương Tuấn Dương lúc này cất tiếng đọc: “05 07 1320”
Tiếu Trương y lệnh nghe theo.

Anh ta vừa nhấc tay ra khỏi số 0 thì cũng là lúc cánh cửa bật mở.

Vương Tuấn Dương cong môi nói: “Không có gì bất ngờ”
Nhưng khi cả hai vừa bước vào phòng, thì một mùi thối xộc thẳng vào mũi khiến cho cả Vương Tuấn Dương và Tiểu Trương đều không nhịn được đưa tay lên bịt mũi lại.

“Lăng Hạo Khiêm!”
Tiếu Trương ngay lập tức kêu lên.


Lăng Hạo Khiêm đang bất tỉnh nhân sự ngồi trên một chiếc ghế.

Hình như anh ta đã bị nhốt nhiều ngày nên anh ta còn đi vệ sinh nặng cả ra bên cạnh.

Phân rơi xuống dưới sàn.

Đó là lý do trong phòng có mùi thối mà cả hai vừa mới ngửi phải.

“Cẩn thận có thể trên người anh ta có bom!”
Vương Tuấn Dương cau mày chun mũi cảnh báo Tiểu Trương.

Theo bản năng phòng vệ, Tiểu Trương ngay lập tức dừng lại một chút và quan sát xung quanh.

Khi cảm thấy an toàn mới tiến lại.

“Cậu chủ không có bom”
Vương Tuấn Dương hừ lạnh một tiếng, bất xác quay nhìn về hướng cửa sổ.

Anh đưa tay lấy cái ống nhòm ở trên xe lăn của mình rồi nhìn ra xa.

“Không có anh hùng núp nào ở đây cả.

Xem là tôi nghĩ nhiều rồi.

Cởi trói cho cậu ta đi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận