Em cũng nghĩ như vậy đó!”
Vương Tuấn Kiệt nói xong thì khuất dạng sau dãy hành lang rộng lớn.
Hạ Cẩn Mai xách túi mỹ phẩm vào trong phòng.
Cô ngước nhìn đông hồ, đã rất muộn mà vẫn không thấy Vương Tuấn Dương trở về.
Trong lòng Hạ Cẩn Mai có chút không vui, giống như là cô đang chờ đợi vậy.
Cảm giác thật không dễ chịu chút nào.
Hạ Cẩn Mai lại nghĩ đến những lời mà bác gái cô nói trước khi vào phòng phẫu thuật.
Nghĩ đến đây cô lại càng muốn chờ Vương Tuấn Dương trở về.
Bởi vì trong lòng cô cô rất muốn nhờ Vương Tuấn Dương tìm kiếm tung tích của mẹ mình.
Không hiểu sao cô cảm thấy rằng anh sẽ giúp được cô chuyện này.
“Còn chưa ngủ sao?”
Trong đêm tối một giọng nói trầm thấp vang lên.
Hạ Cẩn Mai kinh động.
Vì là giữa đêm khuya yên tĩnh nên giọng nói ấy không khỏi khiến cô giật mình.
“Vừa rồi em họ anh có qua đây!”
Hạ Cẩn Mai nhìn theo bóng Vương Tuấn Dương di chuyển xe lăn vào phòng rồi cất tiếng nói.
Vương Tuấn Dương lập tức nhíu mày, anh xoay người lại đối diện với Hạ Cẩn Mai và hỏi: “Vương Tuấn Kiệt đến sao? Cậu ta đến đây có việc gì?”
“Cũng không có gì.
Cậu ta nói ngày mai sẽ đi đóng phim rồi nên tới chào hỏi nhưng anh chưa về.
Cũng mua cho tôi một ít mỹ phẩm”
Hạ Cẩn Mai không hiểu vì sao bản thân lại tự động nói với anh những điều này.
Có lẽ là bởi vì cô có cảm giác bản thân chủ động nói sẽ tốt hơn là ngày mai anh biết chuyện và tới tra hỏi vì sao Vương Tuấn Kiệt tới đây.
Lúc đó cô sẽ lại càng khó xử hơn.
Ở nhà họ Vương này, mọi thứ đều phải giận trọng.
Huống chi thân phận của Hạ Cẩn Mai và Vương Tuấn Kiệt khác biệt, dù có trong sáng bao nhiêu cũng có những lúc thành đề tài để người khác bàn tán, tốt nhất tránh đi là hơn.
Lại với một người đa nghỉ như Vương Tuấn Dương thì thành thật là lựa chọn sáng suốt.
Vương Tuấn Dương quét ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn Hạ Cẩn Mai một lượt, anh cong môi nói: “Sau này nên hạn chế gặp riêng đàn ông khác.
Cũng không được tùy tiện nhận đồ của người ta”
Thật ra ở một khía cạnh nào đó khi nghe những lời này quả thật Hạ Cẩn Mai đồng tình với Vương Tuấn Dương.
Nhưng khi đối mặt với sự ngạo mạn của anh cô lại thấy khó chịu.
Lúc này nghe anh nói cô bèn gay gắt: “Sao anh cứ thích áp đặt tôi thế? Tôi là một người tự do, tôi muốn gặp gỡ ai là quyền của tôi, nhận quà của ai cũng là quyền của tôi.
Anh không có quyền gì trong cuộc đời của tôi hết!”
Tâm trạng của Vương Tuấn Dương vốn đã rất tệ vì chuyện của Lăng Hạo Khiêm.
.