Đối Phương thấy cô cất tiếng hỏi thì cũng nhanh chóng đáp: “Bác gái đã có thể ăn được thức ăn mêm rồi, nhưng mà một ngày người nhà chỉ được vào một chút, còn phải mặc đồ vô trùng của bệnh viện.
E là hôm nay cháu sẽ không thăm được rồi.
”
“Vâng! Cháu cũng vào xem bác trai thế nào.
Bác gái đã có các y bác sĩ chăm sóc, bác trai cũng nên giữ gìn sức khỏe, đừng có thức khuya và ăn uống không đầy đủ nếu không có thể sẽ bệnh.
Cháu có mang vào một ít canh bổ.
Bác uống một chút đi ạ!”
Vừa nói Hạ Cẩn Mai vừa lấy một chiếc cặp lông và một bình giữ nhiệt đưa về phía Lưu Thịnh Hào.
Lưu Thịnh Hào có chút xúc động.
Khi đã vê già rồi người ta thường cân tình cảm.
Hạ Cẩn Mai càng hiểu chuyện, Lưu Thịnh Hào càng đau lòng bởi Lưu Bối Na không được như cô cháu gái này.
“Được rồi, lát nữa bác sẽ ăn.
Dạo này cháu sống tốt chứ?”
Lưu Thịnh Hào hôm nay mới có cơ hội hỏi thăm cháu gái mình.
Trong thâm tâm ông vốn cũng có rất nhiều những lăn tăn và tự trách.
“Dạ, cháu ổn ạ!”
Hạ Cẩn Mai nghĩ đến cảnh sống ở nhà họ Vương, nghĩ thoáng ra thì quả thật mọi thứ đều ổn.
Hạ Cẩn Mai nhìn khuôn mặt đã có phần già đi nhiều so với thời gian trước của Lưu Thịnh Hào mới chợt thấy thời gian quả nhiên không chừa một ai.
Người bác trai này, mặc dù đối với cô không hẳn coi như con ruột, nói cách khác là vẫn thấy rõ sự thiên vị của ông dành cho Lưu Bối Na.
Trong chuyện hiến thận lần trước Hạ Cẩn Mai cũng đã nhìn rõ.
Nhưng ít nhất ông cũng đã cưu mang cô, nuôi lớn và cho cô ăn học.
Còn mẹ, mẹ cô rõ ràng vẫn sống.
Nhưng qua bằng ấy năm cũng chưa một lần về thăm.
Thậm chí nếu như bác gái không nói ra thì bản thân Hạ Cẩn Mai vẫn nghĩ bà đã mất cùng vụ tai nạn với ba.
Lưu Thịnh Hào thở dài một cái: “Đời người ấy mà…nó trôi đi nhanh lắm.
Những ngày này bác gái trong viện bác mới thấy chẳng có gì tốt bằng việc luôn được sống vui vẻ và có sức khỏe.
Những thứ phù phiếm xung quanh buông bỏ được thì tốt.
Bác tin cháu rồi sẽ sống tốt hơn Bối Na nhà bác.
”
Hạ Cẩn Mai trở về từ viện.
Những lời sau cùng Lưu Thịnh Hào nói với cô khiến cô không khỏi suy nghĩ.
Lưu Bối Na không sống tốt? Rõ ràng ý của Lưu Thịnh Hào là vậy.
Nhưng ý nghĩ đó thoáng qua trong đâu Hạ Cẩn Mai rất nhanh lại trôi đi.
Thật ra cô vẫn luôn rất hận Lưu Bối Na, thật sự hận đến mức muốn giết chị ta ngay lập tức.
Người chị gái mà cô tin tưởng thương yêu ấy đã cùng người đàn ông cô yêu lừa dối cô suốt bao nhiêu năm, biển cô thành trò cười, còn khiến cô phải trải qua một cuộc đời hoang đường.
“Hạ Cẩn Mai! Lại gặp cô rồi!”
Không rõ từ đâu Kiêu Chính Minh lại xuất hiện.
Sự tình cờ liên tiếp thế này khiến Hạ Cẩn Mai mơ hồ cảm thấy mọi chuyện thật tình không hề đơn giản.
.