“Đương nhiên không thể!”
Vương Tuấn Dương lập tức chặn họng.
Sự thẳng thắn của anh khiến Hạ Cẩn Mai toát cả mồ hôi hột.
“Vương Tuấn Dương, anh có thể cho tôi chút mặt mũi được không?”
Hạ Cẩn Mai ghé sát miệng vào tai Vương Tuấn Dương mà nói.
Anh chẳng những không dịu đi mà ngày càng bùng nổ.
“Em mới đang không cho anh mặt mũi thì có.
”
Kiêu Chính Minh hơi nhếch môi: “Cậu chủ Vương, tôi không nghĩ anh lại nhỏ mọn đến vậy.
Chỉ là một bữa cơm thôi anh có nhất thiết làm khó cô Hạ như vậy không? Nếu anh cảm thấy không thoải mái khi ăn cơm cùng chúng tôi vậy anh có thể đi trước.
”
Hạ Cẩn Mai tá hỏa.
Sao lúc này cô lại muốn nhảy lên bóp cổ Kiêu Chính Minh đến thế cơ chứ? Cả hai người đàn ông này mồm miệng lanh lợi, không ai chịu ai, cả hai chỉ khiến cho Hạ Cẩn Mai thêm khó xử.
Thật tình Kiêu Chính Minh vừa mới đổ thêm cả can xăng vào căn nhà đang cháy.
“Hạ Cẩn Mai! Em là để cho người ngoài đuổi chồng mình đi sao?”
Vương Tuấn Dương cất tiếng.
Cái gì chồng mình? Cái gì người ngoài? Hạ Cẩn Mai nhăn nhó không tiêu hóa nổi.
“Ồ, chồng sao?”
Kiêu Chính Minh lại bắt đầu khích bác.
“Chuyện này chúng ta đã thảo luận một lần rồi không phải sao?”
Vương Tuấn Dương trừng mắt.
Anh bắt đầu mất hết kiên nhẫn.
Đúng lúc này phục vụ bắt đầu lên món.
Hạ Cẩn Mai y như chết đuối vớ được cọc, vội vàng đon đả: “Ồ, món ăn lên rồi.
Mọi người cùng nhau ăn đi.
”
“Em nghĩ tôi có thể nuốt trôi hay không?”
Vương Tuấn Dương quay nhìn Hạ Cẩn Mai, nghiến răng nghiến lợi vào nói.
Trong tình huống này nếu như cô không sử dụng chiêu vuốt đuôi thì chính cô cũng nuốt không nổi.
Hạ Cẩn Mai đưa tay xuống dưới bàn, nhẹ nhàng cầm lấy tay Vương Tuấn Dương, định viết vào đó một chữ “nợ”
xem như lần này anh nhún một chút rồi sau này cô trả nợ anh sau.
Nhưng không ngờ, tay vừa chạm vào, Vương Tuấn Dương bèn nhướng mày, tay nắm chặt lấy tay cô, môi mỏng cong lên, cúi sát người vào cô mà nói: “Em vội cái gì? Chúng ta có thể về nhà mà.
”
Chết tiệt! Cái đầu quỷ của Vương Tuấn Dương đang nghĩ cái gì vậy trời? Sao anh ta có thể có suy nghĩ đen tối đến thế cơ chứ? Hai má Hạ Cẩn Mai đỏ ửng cả lên.
Mà Kiêu Chính Minh dường như phát giác gì đó, anh ta khẽ hắng giọng một cái.
.