“Đừng động.
Chỉ năm phút nữa thôi sẽ cho em đi ăn sáng.
”
“Tại sao tôi không thể vào đây cơ chứ? Đây là phòng của Hạ Cẩn Mai cơ mà”
Đột ngột tiếng nói vang lên từ bên ngoài, có phần rất cáu giận.
Vương Tuấn Dương thở dài một cái rất không hài lòng.
“Tôi đã chốt cửa chưa?”
Anh hỏi Hạ Cẩn Mai.
Đêm qua anh là người vào sau, mật khẩu vào phòng của cô đương nhiên anh nắm được.
“Rồi.
Nhưng mà dậy thôi, tôi không muốn gặp rắc rối “
Hạ Cẩn Mai nói.
Vừa nói cô vừa tung chăn ngồi dậy.
Vương Tuấn Dương cũng không phản đối nữa, mệt mỏi bò dậy.
Anh mặc bộ đồ ngủ lại rồi lại tới xe lăn ngôi y như không có chuyện gì vậy.
Còn Hạ Cẩn Mai đã vào toilet để tắm rửa thay đồ.
“Chuyện gì vậy?”
Vương Tuấn Dương mở cửa rôi cất tiếng hỏi, có chút bực tức trong giọng nói vì bị làm phiền.
Vương Lệ Hoa vừa thấy anh xuất hiện ở đây thì bị dọa sợ, mặt liền biến sắc: “Anh Tuấn Dương, sao anh ở đây? Không phải anh đã đi làm từ sớm rồi sao?”
Vương Tuấn Dương cau mày nói: “Cả căn nhà này là nhà anh, anh ở đâu em có quyền hỏi đến sao?”
Tiếng Vương Tuấn Dương rất lạnh.
Mặt Vương Lệ Hoa hoàn toàn cứng đờ, nhất thời không biết đáp làm sao.
Cô ta đem sự nghi ngại và đố kỵ nuốt xuống.
“Em tới tìm Hạ Cẩn Mai”
“Có việc gì không?”
Vương Tuấn Dương nhàn nhạt nói, rõ ràng là rất không vui.
Vương Lệ Hoa mơ hồ có cảm giác Vương Tuấn Dương đang cảm thấy bị làm phiên liên nói: “Em chỉ muốn cô ấy cùng dậy sớm để làm mấy việc thôi.
Dẫu sao cô ấy cũng không thể ở nhà họ Vương chúng ta ăn không ngồi rồi được.
”
Lời này của Vương Lệ Hoa này rõ ràng là muốn nhắc lại mình là người nhà họ Vương.
Sở dĩ cô ta mặc dù thấy Vương Tuấn Dương ở đây nhưng vẫn hống hách là vì cô ta nghĩ Hạ Cẩn Mai chẳng qua là thứ đồ chơi trong tay Vương Tuấn Dương mà thôi.
Đã là đồ chơi, sẽ có lúc chán.
“Anh có nói em được quyền quản chuyện tại Giang Thành Đế Cảnh à?”
Vương Tuấn Dương bực tức nói, lần này không thèm che giấu cảm xúc của mình.
Từ nhỏ anh đã ghét nhất người nào dám hống hách trước mặt anh, còn tỏ vẻ chủ nhân trong khi anh mới là người câm trịch tất cả.
Vương Lệ Hoa bị dọa sợ thì mím môi lại, ánh mắt long lanh như muốn khóc, giống như là bị thương tổn lắm vậy.
Nhìn cảnh này Vương Tuấn Dương càng thêm chán ghét, anh nói: “Được rồi, em xuống nhà trước đi.
”
Vương Lệ Hoa bị đuổi đi không thương tiếc càng thêm khó chịu.
Cô ta mím chặt môi lại, tự dặn mình không được bùng nổ rồi ấm ức đi xuống bên dưới.
Mà trong này Hạ Cẩn Mai mặc dù đã tắm xong từ lâu vẫn chưa chịu đi ra, phần vì cô ghét Vương Lệ Hoa, phân vì cô cũng không thích đối diện trong trường hợp này.
“Lệ Hoa xuống dưới rôi, em còn không mau đi ra?”
Vương Tuấn Dương đi đến trước cửa phòng toilet mà Hạ Cẩn Mai đang ở bên trong mà nói.
Từ sau cánh cửa cô bước ra, khuôn mặt vừa tắm táp xong nên hồng lên rất cuốn hút.
Cô ngó ra hỏi: “Đi rồi thật sao?”
“Thật”
Vương Tuấn Dương khẳng định một lần nữa.
Hạ Cẩn Mai bước ra, chủ động lấy máy sấy tóc sấy khô lọn tóc của mình.
Vương Tuấn Dương liền cười.
.