Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


“Cô Hại Cậu chủ đã chờ cô ngoài xe”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng thông báo.

Hạ Cẩn Mai mỉm cười rồi vội vã chạy ra xe.

Đã rất lâu rồi cô không được đi ra ngoài, vì vậy cô không khỏi háo hức.

Hạ Cẩn Mai mở cửa bước vào xe, ngay lập tức mắt trợn tròn lên: “Anh là ai?”
Vương Tuấn Dương trong tạo hình mới suýt chút phì cười, anh nháy mắt hỏi: “Em đoán xem”
Hạ Cẩn Mai nheo mắt nhìn kỹ hơn một chút.

Đối phương cũng mặc đồ thể thao y như cô, thậm chí còn như đồ đôi.

Điều này khiến cô chột dạ vừa nhìn đối phương lại nhìn tới bộ đồ trên người mình.

Hạ Cẩn Mai nghe cái giọng có chút giễu cợt của anh liền đoán ra.

Cô ngồi lên xe với một tâm trạng khó hiểu, không nhịn được lại nói: “Vương Tuấn Dương? Anh là tắc kè à?”
“Cái gì?”
Vương Tuấn Dương bị hỏi bất ngờ thì cười lớn.

Anh nhíu mày lại.

Phân giao nhau giữa hai chân mày nhăn lại.

Hạ Cẩn Mai bĩu môi “xì” một tiếng, cảm thấy Vương Tuấn Dương kỳ lạ hết sức.

Rõ ràng chân anh không sao lại cứ phải giả vờ bị liệt, xong đi ra ngoài lại phải biến hình thành người khác thế này.

Sống như vậy thật mệt.

Nói đến việc bị ám sát, người giàu đúng là ai cũng bị cả nhưng có thấy ai phải giả vờ ngồi xe lăn như Vương Tuấn Dương đâu.

Hạ Cẩn Mai thật tình không sao hiểu được.

“Em càng ngày càng lirrgu”
Vương Tuấn Dương đưa tay túm lấy cổ của Hạ Cẩn Mai.

Cô nhanh trí né tránh, thế là cổ bị kẹp vào cạnh nách của anh.

“Á.

Đau”
Hạ Cẩn Mai kêu lên.

Tay muốn gỡ ra.

Nhưng bàn tay của Vương Tuấn Dương rất cứng cỏi.

Không còn cách khác, Hạ Cẩn Mai đánh liều cúi xuống cắn vào bắp tay đối phương.

“Á.

Em là chó à?”
Vương Tuấn Dương vội vã buông tay ra chỉ về phía Hạ Cẩn Mai trêu chọc.

Tiếu Trương ngồi bên trên lái xe, tâm lý cũng bị “tưng tửng” theo cái cảm xúc ngày hôm nay của ông chủ mình.

Anh ta cũng không thể nào tin được có thể có một ngày Vương Tuấn Dương biết trêu chọc người khác như vậy.

Không riêng gì Tiểu Trương, mà Lục Vĩnh Thành cũng ngạc nhiên về Vương Tuấn Dương.

Ông vui vẻ nhìn sang Tiểu Trương mà nói: “Tiểu Trương! Người trẻ các cậu có câu nói gì nhỉ?”
Tiếu Trương lái xe, nhướng mày liếc nhanh sang phía Lục Vĩnh Thành cười nói: “Là ăn cơm chó.

Cơm chó này tôi tình nguyện ăn”
Rất nhanh, xe đã dừng ở một nhà hàng ven thành phố.

Hạ Cẩn Mai bước xuống xe.

Cô vươn tay lên như đón lấy cả bầu trời tự do về tay mình.

Vương Tuấn Dương bước tới, anh ghé đầu xuống, nói khẽ: “Em có cần làm quá lên như vậy không? Ở đây hay là ở Giang Thành Đế Cảnh cũng đều chung một bầu trời mà”
Hạ Cẩn Mai sau một thời gian, gan to lên không ít bĩu môi: “Có giống nhau được sao? Hừm.

Rõ ràng là vô cùng khác đó.


Nghe tiếng phản bác của cô, Vương Tuấn Dương cũng không lấy làm phiền muộn, trái lại còn vui vẻ: “Nào, đi ăn sáng thôi.

Hôm nay sẽ ăn mỳ.

Ở đây rất ngon.


Hạ Cẩn Mai bước theo đôi chân dài của Vương Tuấn Dương.

Đây là lần đầu tiên cô đi theo anh ra ngoài mà anh không ngồi xe lăn.

Thật sự cũng không ngờ được chân anh dài như thế, bước cũng rất nhanh khiến Hạ Cẩn Mai cũng phải đẩy nhanh tốc độ theo.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui