Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Cảm giác vừa kỳ lạ, vừa vui vẻ trộn lẫn với nhau.

Hạ Cẩn Mai cũng không biết phải diễn tả thể nào.

“Nhìn đôi kia kìa.

Nam phong trần, nữ xinh như minh tinh điện ảnh”
Bỗng có tiếng xì xèo vang lên trong quán.

Vương Tuấn Dương theo phản xạ tự nhiên của mình hơi cau lại, nhưng rồi khi nghe rõ hơn lời thì thâm thì lỗ tai lại trở nên hưng phấn lạ thường.

Anh đưa tay móc móc cái lỗ tai với ý định để nghe rõ hơn.

“Hình như họ chưa đến đây bao giờ.

Ngày nào tôi cũng ăn sáng ở đây đâu có thấy cặp tình nhân nào đẹp đôi thế đâu”
Hạ Cẩn Mai nghe không sót lời nào.

Chẳng hiểu sao lại thấy tai mình đang nóng dần lên.

Cô lẩm bẩm trong miệng: “Tình nhân, cái gì mà tình nhân? Các người có mắt không vậy? Đây là chú cháu.

Vương Tuấn Dương còn để râu cơ mà.


“Em lẩm bẩm cái gì đừng tưởng tôi không nghe thấy nhé!”
Vương Tuấn Dương vừa nói, bàn tay anh vừa cầm lấy tay cô kéo lên trên lâu.

Rất nhanh hai người đã tìm được một chỗ sát ngay cạnh cửa sổ.

Trong khi đó, Tiểu Trương và Lục Vĩnh Thành ngồi ở tầng dưới, gần lối ra vào.

Trên lầu, Hạ Cẩn Mai nhanh chóng nhìn ngó xung quanh.

Cô cứ như một đứa trẻ lần đầu được đưa đi chơi phố vậy.

“Cái đầu của em nó giống con chỉ chỏ rồi đấy”
Vương Tuấn Dương lấy giấy ra, tự tay mình lau lại cái bàn cho thật sạch mà nói.

Hành động này lập tức bị Hạ Cẩn Mai thu vào mắt.

Cô nhớ Vương Tuấn Dương đâu có mắc bệnh sạch sẽ đâu.

“Sao anh làm thế?”
Hạ Cẩn Mai tò mò hỏi.

“Thích thì làm.

Nếu không cái tay lại táy máy thì mệt”
Vương Tuấn Dương đáp tỉnh bơ.

Hạ Cẩn Mai thật cạn lời luôn với anh.

Cô bĩu môi: “Táy máy? Bộ anh là khỉ à?”
“Đã là tắc kè rồi sẽ không tiến hóa thành khỉ được”
Vương Tuấn Dương lập tức phản bác.

Hạ Cẩn Mai nhăn nhó.

Có cảm giác như tai anh đặt trong miệng cô vậy.

Cô chỉ thì thầm mà anh đã nghe ra rồi.

“Không ngờ Vương tổng cũng biết thưởng thức ghê, đến đi ăn sáng mà cũng đi xa như vậy”
Hạ Cẩn Mai đột ngột chuyển chủ đề.

Vương Tuấn Dương có vẻ không hài lòng lắm về cách Hạ Cẩn Mai gọi mình, anh liền cau mày nói: “Khi tôi ở tạo hình này em nên gọi tôi là Dương Dương”
Bờ môi mỏng của anh ghé rất sát vào cô.

Cả người như chôm luôn lên bàn, tay kéo lưng cô lại.

Hạ Cẩn Mai không được tự nhiên vì đây là quán ăn, liền nói: “Được, nhưng anh làm ơn buông tôi ra, mọi người đang nhìn kìa”
Quả thật, trên tầng lầu của nhà hàng, mọi người cũng để ý ngay khi cả hai bước lên vì nhan sắc của cả hai có thể nói rằng quá cực phẩm.

Lúc này lại còn ghé sát vào nhau như đang khoe ân ái thế này không tò mò cũng đập vào mắt.

“Kệ người ta, họ ăn sáng, tráng miệng cẩu lương luôn.

Một công đôi việc, tiện quá còn gì”
Hạ Cẩn Mai nhìn đối phương không chớp mắt.

Đã ở cùng nhà với Vương Tuấn Dương đến nay đã là nửa năm, sao cô không biết được mồm miệng anh cũng giỏi lươn lẹo như thế cơ chứ, đã vậy lại còn có chút tấu hài.

“Từ tổng tài tàn độc anh biến hình thành một Dương Dương mồm năm miệng mười.

Nhưng mà dù là ai thì anh vẫn rất nguy hiểm”
Hạ Cẩn Mai buông lời nhận xét.

Đúng lúc này phục vụ cũng mang lên hai tô mỳ lên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui