Nhưng Hạ Cẩn Mai cơ bản không nghe thấy.
Cô đã yên vị trên xe, nhanh chóng tự thắt cái dây an toàn cho chính mình trước cả khi Vương Tuấn Dương đi lên.
“Anh lái xe có ổn không đấy?”
Hạ Cẩn Mai lên tiếng xác nhận.
Vương Tuấn Dương nháy mắt một cái, miệng cong lên.
Mặc dù làn da của anh đã được làm đen đi, bên mép còn có một chút râu, nhưng mà nhan sắc phong trần này của Vương Tuấn Dương thật sự làm điên đảo chúng sinh.
Hạ Cẩn Mai nhìn thôi mà đã muốn trụy tim rồi.
Cô không dám nhìn anh lâu, quay người ra phía cửa, lẩn tránh cái nhìn đầy sức sát thương ấy.
“Thử đua không?”
Vương Tuấn Dương cất tiếng nói.
Ngày hôm nay, anh không khoác lên trên người cái vẻ mặt lãnh khốc của một tổng tài bá đạo, trái lại có chút phóng khoáng đến phóng túng của một bad boy.
Nhưng không hiểu sao Hạ Cẩn Mai lại thấy có hơn hai lần tim mình loạn nhịp vì anh.
“Không được, Hạ Cẩn Mai.
Mày nên nhớ, đoạn thời gian trước anh ta đã tàn ác với mày thế nào, nhất định không được quên, không được quên.
”
Hạ Cẩn Mai tự dặn chính mình.
Cô không dám quay sang phía đối phương, cũng lờ tịt đi lời mà Vương Tuấn Dương nói sau cùng đó.
“Sao không nói gì rồi? Bây giờ sẽ đưa em tới một nơi”
Vương Tuấn Dương đột ngột nói.
Vừa nghe thấy chưa phải trở về Châu Giang Đế Cảnh, Hạ Cẩn Mai đặc biệt vui vẻ, ánh mắt sáng bừng lên.
Cô quay sang nhìn anh mà hỏi: “Đi đâu thế? Ở đó có gì thú vị không? Chúng ta được đi chơi sao? Chơi đến tối luôn phải không?”
Hạ Cẩn Mai y như con nít.
Đôi mắt long lanh chớp chớp.
Thật ra trước đây cô khá điềm đạm, một phân cũng bởi vì cô phải tự lập, một phần là vì cô muốn hoàn hảo trước An Lâm Khánh nhưng mà bây giờ thì cô không cần nữa.
Cô cũng không còn có suy nghĩ như trước đây, chỉ muốn sống hết mình cho cuộc đời này.
Bên cạnh đó, vì đã bị kiêm chế ở biệt thự hồi mang bầu cả năm, lại thêm sau này giam lỏng tại Châu Giang Đế Cảnh cô cũng rất bí bức, vậy nên lúc này cô cũng vô tư thể hiện cảm xúc.
Quan trọng nhất, Vương Tuấn Dương cũng chưa từng thấy phiền với thái độ này của cô, ngược lại còn có chút thích thú.
“Em cứ như một con chim sổ lồng”
Vương Tuấn Dương mỉm cười nhận xét.
“Đương nhiên.
Tự do muôn năm”
Hạ Cẩn Mai nói.
“Tôi sẽ cho em tự do trong khuôn khổ cho phép, chỉ cần sau đó em luôn biết đường trở về tổ là được”
Vương Tuấn Dương đột ngột nói.
Hạ Cẩn Mai cũng không ngờ đến, cô quay người lại nhìn anh, không nhịn được tay còn chìa ra làm bộ hứa hẹn: “Anh nói thật không? Móc ngoéo ghi nhớ”
“Tôi đang lái xe.
Với lại, tôi nói thôi.
Thực hiện hay không còn xem thái độ của em”
Vương Tuấn Dương tủm tỉm nói.
Hạ Cẩn Mai phụng phịu vì bị cụt hứng, cô ngó lơ ra chỗ khác rồi thu tay về.
Trong lòng có chút cay cú.
Nhưng mà lại xen lẫn chút vui.
So với những tháng ngày tăm tối thì đây cũng là tín hiệu vô cùng tốt rồi.
Cả quãng đường về sau, Hạ Cẩn Mai không ríu rít như chim non nữa.
Ngược lại, cô dành hết mọi tâm huyết vào việc nhìn đường đi.
Bàn tay thỉnh thoảng lại thò ra cửa sổ đón gió.
Vương Tuấn Dương cũng chẳng lấy làm phiền.
“Tới nơi rồi”
Vương Tuấn Dương cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai nhìn ra đây là một bìa rừng.
.