Vương Tuấn Dương chọn một chỗ khá kín đáo đậu xe.
“Chúng ta đi leo núi sao?”
Hạ Cẩn Mai tròn mắt hỏi.
“Vào rừng săn thú.
”
Vương Tuấn Dương nháy mắt.
Ngay lúc này còn đặc biệt xách theo hai khẩu súng giắt vào ngang hông.
Hạ Cẩn Mai nhăn mặt.
Ở đất nước này được phép sử dụng súng tự do.
Nhưng mà Hạ Cẩn Mai vẫn cảm thấy một bầu trời nguy hiểm khi thấy Vương Tuấn Dương mang súng bên người.
Nhận ra bộ mặt lo lắng của cô, anh cười nói; “Có muốn cầm một khẩu súng cho an tâm không?”
Hạ Cẩn Mai khit mũi một cái.
Tâm tư cũng dao động.
Tự hỏi rốt cuộc có nên cầm một khẩu để tự vệ không nhỉ.
“Anh không định thả tôi trong rừng luôn chứ?”
Đột nhiên Hạ Cẩn Mai nghi ngờ hỏi.
Đến tình huống này thì Vương Tuấn Dương không sao nhịn cười được, anh cười ha ha rồi nói: “Lần này lại không muốn tự do nữa à?”
Đây rõ ràng là anh đang trêu chọc Hạ Cẩn Mai.
Cô ngược lại cảm thấy đùa như này không vui chút nào.
Cô nhăn mặt thở dài: “Tôi nói trước là tôi sợ rắn.
Tôi cũng không thích rừng”
Hạ Cẩn Mai không hề nói dối.
Từ nhỏ không biết vì sao mà cô đã không thích rừng.
Có lẽ là cái cảm giác một mình giữa không gian âm u lại khiến cho cô thấy đơn độc hơn bao giờ hết.
Vì vậy nên mỗi khi vào rừng, lòng cô rất khó tả.
Vương Tuấn Dương khá bất ngờ.
Anh không nghĩ cô lại có nỗi sợ này.
Anh nhìn cô, lòng cũng có chút trù trừ.
“Vậy hay thôi, chúng ta nên trở về”
Vương Tuấn Dương đưa ra đề nghị.
Nhưng Hạ Cẩn Mai nhẹ đẩy anh đang chắn trước cô ra tự mình bước lên.
“Không.
Đã tới rồi thì chúng ta đi thôi”
Vương Tuấn Dương nhìn bóng dáng cao cao của cô đang ương ngạnh bước về phía trước thì bật cười.
“Haha.
Em cũng thú vị đó.
Lát nữa có sợ té khói cũng đừng có chạy”
Tiếng Vương Tuấn Dương trêu chọc cô.
Hạ Cẩn Mai bước tới.
Đây là rừng nguyên sinh, vì vậy toàn chứa các lõi thực vật nguyên bản, có phân hoang sơ.
Hạ Cẩn Mai vừa nhìn đã có chút rén lại.
Nhưng vì vừa trót mạnh miệng tuyên bố nên cũng không dám lùi bước nữa.
“Khoan đã”
Bất ngờ bàn tay Vương Tuấn Dương cầm lấy tay Hạ Cẩn Mai kéo lại.
“Để anh đi trước, em đi theo anh là được”
Hạ Cẩn Mai trong lòng cũng có chút sợ hãi, vì vậy cô cũng nghe lời anh mà lùi về phía sau đi sát bên Vương Tuấn Dương.
Anh bước tới trước.
Vừa đi vừa nói: “Mặc dù đây gọi là rừng nguyên sinh nhưng thực tế nó chỉ còn là một phần rất nhỏ của rừng nguyên bản trước đây.
Em cũng thấy đó, tốc độ đô thị hóa chóng mặt như vậy, giữ được mảnh rừng nơi ngoại thành Giang Thành như thế này cũng đã là một nô lực lớn rồi”
Hạ Cẩn Mai không nói gì.
Nhưng theo hướng của Vương Tuấn Dương đi tới thì quả nhiên mới qua một đoạn cây cối chằng chịt có thể thấy được một con đường mòn.
Nó cũng không tới mức thanh vắng quá.
Cô không nhịn được mà cất tiếng nói: “Ở đây cũng có đường rải nhựa sao?”.